Vào phòng, Đường Thư Nghi hỏi ba huynh muội đã dùng bữa chưa, ba người đều lắc đầu. Cả ngày hôm nay bọn họ không thấy Đường Thư Nghi, lại thấy trời đã tối mà nàng còn chưa trở về, ba huynh muội đều rất lo lắng, bèn đứng xếp hàng trên hành lang chờ đợi.
Đường Thư Nghi cảm thấy rất ấm áp, nhanh chóng sai người dọn cơm, một nhà bốn người cùng nhau dùng bữa. Đường Thư Nghi vừa ăn vừa nói hôm nay nàng đã làm những gì, cuối cùng còn nói thêm: “Ta cảm thấy câu lạc bộ này không thể mở ở nơi quá náo nhiệt, quá ồn ào. Nhưng cũng không thể quá hẻo lánh, nếu không sẽ ảnh hưởng tới việc mời chào khách nhân.”
Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần đều cau mày suy nghĩ, ở Thượng Kinh này có chỗ nào vừa không quá ồn ào lại không hẻo lánh, hai người đồng loạt nghĩ đến một nơi — hồ Thiên Lang.
Tiêu Ngọc Thần phân tích: “Hồ Thiên Lang nằm ở nơi giao nhau của thành Đông và thành Nam, ly cách phố Đức An và phố Quảng Dương tấp nập phồn hoa không xa. Hơn nữa, cảnh sắc ở hồ Thiên Lang rất hợp lòng người, người ở gần đó phi phú tất quý.”
Đường Thư Nghi càng nghe càng cảm thấy địa phương này không tồi, hôm nay thời gian quá ít nên nàng còn chưa tới chỗ đó, bèn nói: “Ngày mai ta qua đó nhìn xem.”
“Lý ma ma bên người đại cữu mẫu tới truyền lời, nói ngày mai đại cữu mẫu muốn tới đây.” Tiêu Ngọc Thần nói.
“Vậy để khi nào rảnh rồi đi, dù sao cũng không gấp.” Đường Thư Nghi lại nhìn về phía Tiêu Ngọc Thần hỏi: “Lý ma ma có nói là chuyện gì hay không?”
Tiêu Ngọc Thần: “Nói là nhiều ngày không gặp ngài nên nhớ.”
Đường Thư Nghi gật đầu, nhưng nàng vẫn cảm thấy đại tẩu đang có chuyện gì đó, mọi chuyện cứ để ngày mai rồi tính.
Ăn cơm xong, nàng đưa ba hài tử tới thính đường nói chuyện phiếm. Đây chính là quy trình cố định của cả nhà bọn họ, ba bữa sáng trưa chiều đều ăn cùng nhau, cơm nước xong lại nói chuyện một lúc rồi mới trở về ai bận việc nấy.
Sau khi tới thính đường, Đường Thư Nghi dựa vào nhuyễn tháp, gác một chân, nhận trà Thúy Trúc đưa qua, chậm rãi uống. Tư thái này khiến ba huynh muội Tiêu Ngọc Thần nhìn chăm chăm. Hiện tại nàng vẫn mặc một thân nam trang, lại ngồi nhàn nhã tùy ý như thế, khiến người ta cảm thấy phóng khoáng phong lưu không nói nên lời.
Cảm nhận được ánh mắt của ba người bọn họ, Đường Thư Nghi đặt chén trà trong tay xuống bàn, nói: “Nhìn ta như vậy làm gì?”
Ba huynh muội thu lại ánh mắt, Tiêu Ngọc Châu còn chạy tới ngồi xuống bên cạnh nàng.
Đường Thư Nghi chớp mắt một cái, vẫn kể lại chuyện hôm nay đã nghe được ở trà lâu cho ba hài tử biết. Bây giờ nàng cảm thấy có chuyện gì cũng không nên dối gạt ba người bọn họ, cùng nhau nghĩ cách giải quyết là phương thức giáo dục tốt nhất, cũng là cách đơn giản nhất để bồi dưỡng tình cảm.
Nàng ngồi thẳng người nói: “Hôm nay ta đến Vân Lan Các uống trà, đụng phải Trường Bình công chúa. Lúc đi ngang qua cửa nhã gian của nàng ta, ta nghe có người nhắc tới tên Ngọc Thần, ta bảo Thúy Trúc tìm hiểu một phen, kết quả…”
Nàng tạm ngưng một lát khiến Tiêu Ngọc Thần gắt gao nhíu mày, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu cũng hồi hộp nhìn nàng. Đường Thư Nghi cũng không úp mở, tiếp tục nói: “Kết quả nghe được bên cạnh Trường Bình công chúa có người đề nghị nàng ta thu Ngọc Thần làm… trai lơ.”
“Hắn dám!” Tiêu Ngọc Thần tức giận xanh mặt.
Tiêu Ngọc Minh đứng lên, vẻ mặt tức giận hỏi: “Ai? Là ai? Tiểu gia xé xác hắn ta.”
Tiêu Ngọc Châu cũng loát xắn tay áo, bày ra tư thế muốn đánh lộn.