Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

Quả nhiên, liền thấy vẻ mặt hận sắt không thành thép của Đường đại phu nhân, “Nếu là ta, cho uống một bát thuốc chuyện này coi như giải quyết xong, lại bán ngựa gầy Dương Châu đó đi, người như vậy giữ lại cũng là một mối hoạ. Nhưng điệt tử kia của ta là tiểu nhi tử của đại tẩu ta, được sủng ái từ nhỏ, khóc lóc náo loạn muốn giữ hài tử lại, nếu như không giữ hài tử đó lại, nó sẽ tự tử.”

Đường Thư Nghi muốn nói, vậy cứ để nó tự tử đi. Nhưng đây là việc nhà của người khác, nàng cũng chỉ ngồi nghe.

“Đại tẩu ta thấy Ngô phu nhân ngày thường đoan trang hiền huệ, nghĩ đến nữ nhi của bà ta có lẽ cũng không tồi, muốn ta hỏi thăm muội xem tính cách của vị Ngô tam tiểu thư đó như thế nào.” Đường đại phu nhân lại nói.

Đường Thư Nghi nhất thời không nói nên lời, đại phu nhân Tạ gia này, làm việc cũng không thành thật lắm, nhi tử nhà mình đã gây ra loại chuyện làm thông phòng mang thai, vậy mà còn muốn chọn chỗ tốt. Chỉ có điều người bọn họ chọn cũng không tốt là bao.

Nếu là người bình thường, nàng nhất định sẽ không quan tâm đến loại chuyện này, nhưng dù sao cũng coi như là thân thích, có chút lời Đường Thư Nghi nên nói vẫn phải nói, nàng nói: “Nữ nhi của Ngô gia đều không được.”

Đường đại phu nhân lại lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, ở giữa chắc chắn đã phát sinh ra đại sự. Nàng ấy đè thấp giọng hỏi: “Sợ gia trạch không yên?”

Đường Thư Nghi không nói, nhưng Đường đại phu nhân cái gì cũng hiểu. Chỉ là Đường Thư Nghi vẫn dặn dò một tiếng: “Đại tẩu, chuyện này không thể truyền ra bên ngoài, ta đã đáp ứng với người ta.”

“Muội yên tâm đi.” Đường đại phu nhân dùng giọng điệu khẳng định nói: “Ta chỉ nói với đại tẩu ta hai nhà không phù hợp, không nói thêm một từ nào khác.”

Đường Thư Nghi mỉm cười đổi chủ đề, hai người lại nói về chuyện khác. Buổi trưa, Đường đại phu nhân ở lại cùng nhau ăn cơm, nàng ấy thấy ba huynh muội Tiêu Ngọc Thần đều hiểu chuyện hơn trước, trong lòng thật tâm mừng cho Đường Thư Nghi.

Trước khi rời đi, nàng ấy còn nói: “Việc dạy dỗ hài tử, đôi khi phải xuống mạnh tay, giống điệt tử kia của ta, nếu như mạnh tay dạy dỗ từ sớm, thì đã không trở thành bộ dáng như ngày hôm nay.”

“Ta biết.” Đường Thư Nghi nói.

Tiền thân đối với ba hài tử hữu cầu tất ứng, có thể nói ba huynh muội Tiêu Ngọc Thần trở thành bộ dáng như ngày hôm nay, không thể thoát khỏi sự nuông chiều của tiền thân. Tất nhiên, Tiểu Hoài cũng không phải là một người cha tốt, chỉ sinh mà không dưỡng.

Tiễn Đường đại phu nhân đi, Đường Thư Nghi dựa vào ghế gấm ngẩn người.

Nghe nói nam nhân thời cổ đại, mười mấy tuổi đã bắt đầu có thông phòng, vậy hai nhi tử tiện nghi của nàng thì nên làm thế nào? Tiêu Ngọc Minh mới mười bốn, tạm thời không nói đến, nhưng Tiêu Ngọc Thần phải làm sao? Chẳng lẽ phải nói với hắn, không thể ngủ với nha hoàn? Lời này nàng không nói ra được.

Nhưng nếu thật sự để hai huynh đệ bọn họ, sau này có một đống thông phòng di nương, nàng lại cảm thấy chính mình đang nuôi hai cây bắp cải hoa tâm.

Xoắn xuýt một lúc, nàng thở dài một hơi, đây là thời cổ đại, tư tưởng ăn sâu hàng ngàn năm, nàng không có cách nào thay đổi. Có chút chuyện cứ để thuận theo tự nhiên thôi.

Có điều bây giờ trong lòng Tiêu Ngọc Thần chỉ chứa mỗi Liễu Bích Cầm, có lẽ chẳng có chút tâm tư muốn ngủ với nha hoàn. Mà Tiêu Ngọc Minh mới mười bốn tuổi, nàng tạm thời không cần bận tâm đến chuyện này.

Chỉ là chuyện hôn sự sau này của Tiêu Ngọc Châu phải cẩn thận lựa chọn, tận lực tìm một người đồng ý cả đời không nạp thiếp.

Ai, làm mẫu thân, thật sự là chuyện gì cũng cần phải để tâm.

Nhưng nàng cũng không phải là người hay xoắn xuýt, nghĩ xong mọi chuyện liền buông xuống, bắt đầu cân nhắc dành thời gian đi dạo phụ cận hồ Thiên Lang, xem xem có trạch tử nào thích hợp để làm hội sở hay không.

“Phu nhân, trà sâm.” Thuý Trúc đưa một chén nhỏ thanh ngọc vào tay Đường Thư Nghi.

Đường Thư Nghi khẽ nhấp một ngụm, sau đó nói: “Thuý Vân đã ra ngoài một ngày rồi, chỉ có một mình ngươi, ta cảm thấy hơi trống vắng.”

Thuý Trúc mỉm cười: “Nếu Thuý Vân nghe thấy lời ngài nói, còn không phải vui muốn chết.”

Đường Thư Nghi cười lớn.

Thuý Vân trở về trước bữa tối, nhìn thấy Đường Thư Nghi, nàng ấy nói: “Nô tỳ vốn dĩ nghĩ, thủ bên ngoài phủ Trường Bình công chúa một lúc, nhìn thấy người đó nói cho Trường Minh là có thể quay về, kết quả thủ gần một ngày cũng không thấy chút bóng dáng nào. Đại công tử nói, ngày mai lại đi.”

“Vậy mấy ngày này ngươi phải chịu vất vả rồi, sau này ta đích thân đến chỗ đại công tử đòi thưởng cho ngươi.” Đường Thư Nghi bảo nàng ấy ngồi xuống rồi nói.

Thuý Vân mỉm cười hành lễ Đường Thư Nghi: “Vậy nô tì cảm tạ phu nhân trước.”

Advertisement
';
Advertisement