Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

Chuyện nháo đến hiện tại, tâm tình của Phương sơn trưởng tất nhiên không vui vẻ gì, nói xong chuyện của Tiêu Ngọc Thần với Đường Thư Nghi đã lập tức hạ lệnh đuổi khách.

Nam Lăng bá vẫn còn muốn vớt vát một chút, để Nghiêm Ngũ nhà hắn vẫn có thể tới thư viện đọc sách, bèn nói với Đường Thư Nghi: “Hầu phu nhân, ngài không thể chỉ nghĩ cho đại công tử a, còn nhị công tử thì sao? Không thể cứ thôi học như vậy chứ!”

Bản thân hắn không có cách nào nên mới lôi kéo Đường Thư Nghi, nhờ nàng nói mấy lời với Phương sơn trưởng cho ba người Tiêu Ngọc Minh tiếp tục đến thư viện đọc sách. Hắn bây giờ hiểu rất rõ Vĩnh Ninh hầu phu nhân thật sự không đơn giản, có thể lập uy, cũng có thể cúi đầu.

Lúc nãy còn không biết xấu hổ đục nước béo cò, nhặt được cơ hội được Phương sơn trưởng chỉ giáo cho Tiêu Ngọc Thần, hiện tại hẳn là cũng có thể khiến Phương sơn trưởng đồng ý cho ba hài tử tiếp tục đến thư viện học tập.

Đường Thư Nghi vô cùng bất đắc dĩ, sao Nam Lăng bá lại không thấy rõ vậy? Nghiêm Ngũ nhà hắn là người có thiên phú học tập sao? Nếu không phải người có thiên phú học tập thì chẳng bằng mưu tính đường khác, sao cứ phải một hai treo cổ trên cái cây đọc sách này?

Nàng nói: “Nam Lăng bá, Ngọc Minh nhà ta không phải người có thiên phú học tập, buộc nó đọc sách thì cả ta và nó đều khốn khổ, chi bằng cho nó ở nhà luyện võ cho tốt.”

“Ngọc Minh nhà ngươi muốn tập võ?” Nam Lăng bá hỏi.

Đường Thư Nghi gật đầu, Nam Lăng bá thở dài: “Ngọc Minh nhà ngươi tập võ cũng còn có chút nền tảng, nhưng nghiệp chướng nhà ta cũng không phải là một người thích hợp luyện võ.”

Đường Thư Nghi chỉ có thể tỏ vẻ thương mà không giúp gì được, hài tử nhà ai thì người nấy nhọc lòng. Ba đứa nàng cũng đang khiến nàng đau đầu mỗi ngày đây.

Nam Lăng bá thấy không có biện pháp thuyết phục Đường Thư Nghi, bèn nhìn về phía Tề Lương Sinh: “Tề đại nhân, mau nghĩ cách đi a! Cũng đâu thể để bọn chúng ở nhà ăn không ngồi rồi như vậy, chẳng phải là để bọn chúng ngày nào cũng gây rối sao?”

“Hưng Ngôn huynh.”

Nam Lăng bá tự Hưng Ngôn.

Tề Lương Sinh nhỏ giọng nói với hắn: “Vốn không phải người có thiên phú đọc sách, tội gì phải lãng phí thời gian công sức vào việc này chứ?”

Nam Lăng bá nghe hắn nói xong, ngẫm nghĩ một hồi cũng thấy có chỗ đúng. Nhưng để hắn mang hài tử kia về nhà, vậy phải để nó làm gì đây? Cả ngày chơi bời lêu lổng? Hắn nặng nề thở dài, bước nhanh về phía cổng thư viện, nhìn dáng vẻ hùng hùng hổ hổ, có vẻ là muốn đánh Nghiêm Ngũ một trận.

Quả nhiên, Đường Thư Nghi còn chưa đi đến cổng đã nghe được tiếng khóc la của Nghiêm Ngũ.

Kiếp trước Đường Thư Nghi chưa từng nuôi hài tử nhưng cũng biết giáo dục hài tử bằng phương thức bạo lực như vậy là không đúng, nhưng đó là phương pháp dạy con của người khác, nàng cũng không tiện xen vào. Vừa ra tới cổng viện, Nam Lăng bá và Nghiêm Ngũ đã ngươi truy ngươi đuổi biến mất tăm, Tiêu Ngọc Minh và Tề Nhị cúi đầu đứng ngoài cửa.

Đường Thư Nghi liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Minh, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”

Tiêu Ngọc Minh vâng một tiếng, cúi đầu theo sau nàng, trong lòng thấp thỏm không yên. Đường Thư Nghi càng không mắng không đánh, trong lòng hắn lại càng lo âu. Hắn thậm chí còn muốn Đường Thư Nghi đánh hắn một trận, bởi vì đánh xong là sẽ không còn chuyện gì nữa.

Đường Thư Nghi lúc này đang suy nghĩ nàng nên làm gì tiếp đây? Đánh chửi một trận cũng không được, cứ nhìn Nghiêm Ngũ là biết. Phạt cũng vô dụng, lần trước đã phạt qua. Đạo lý lớn đã nói, nhìn tình huống hiện tại thì có vẻ không thấm vào đâu.

Sợ nhất chính là loại cứng đầu như vậy mà.

Im lặng bước ra khỏi thư viện, Đường Thư Nghi đứng ở bên cạnh xe ngựa, ngẩng đầu đọc bốn chữ “thư viện Thượng Lâm” trên tấm biển treo trước cổng, theo trí nhớ của nàng thì nam chủ cũng là người đọc sách ở thư viện Thượng Lâm, hơn nữa còn là môn sinh đắc ý của Phương sơn trưởng.

Advertisement
';
Advertisement