“Nương, nương cảm thấy biện pháp này không được sao?” Tiêu Ngọc Minh thấy nàng trầm mặc, lại nói: “Nếu không thì hạ độc. Mua chuộc người trong phủ hắn ta bỏ thuốc độc, hoặc là mua sát thủ…”
“Dừng.” Đường Thư Nghi vội vàng ngăn lại, sau đó nhỏ giọng nói: “Ám sát nhị hoàng tử, chỉ cần sơ suất một chút là cả nhà chúng ta đều xong đời. Con không thể hành động thiếu suy nghĩ, biết không?”
Tiêu Ngọc Minh lại khôi phục vẻ cà lơ phất phơ: “Ừm, con biết, cho nên đến giờ con còn chưa động thủ.”
Hiện tại chưa động thủ? Vậy là sau này sẽ động thủ?
Đường Thư Nghi run rẩy chỉ vào hắn nói: “Ta cảnh cáo con, tuyệt đối không thể tự mình xuống tay với nhị hoàng tử.”
“Nương, nương cũng muốn g.i.ế.c nhị hoàng tử nhỉ? Con nghe nương sai bảo.” Tiêu Ngọc Minh nói.
Đường Thư Nghi: “… Ta nói ta muốn giết nhị hoàng tử khi nào?”
Tiêu Ngọc Minh: “Không phải ngài vừa nói không cho con tự tay giết hắn ta sao? Nói cách khác là ngài đã có đối sách.”
Đường Thư Nghi cảm thấy bản thân đã bị hắn làm cho choáng váng, đầu nhất thời to ra. Nàng nhanh chóng đi tới đi lui trong phòng, chờ đại não thanh tỉnh một chút mới đi tới trước mặt Tiêu Ngọc Minh, ngồi xổm xuống, gằn từng câu từng chữ: “Cho dù là chuyện gì, chỉ cần đã làm là sẽ để lại dấu vết, đừng ôm tâm lý may mắn. Nếu con động thủ giết nhị hoàng tử, lỡ đâu sự tình bại lộ, hậu quả con hay ta có thể gánh được không?”
Tiêu Ngọc Minh nghe nàng nói xong lại trầm mặc một hồi lâu: “Nương, con biết, hiện tại con không có năng lực, con sẽ không động thủ. Chờ sau này con có năng lực giết hắn ta rồi lại nói.”
Đường Thư Nghi tuyệt đối tin tưởng trước đây hắn đã có ý niệm giết nhị hoàng tử. Bây giờ mạnh mẽ ép hắn từ bỏ ý niệm không phải hành vi sáng suốt, hắn đang vào thời kỳ phản nghịch, càng cường ngạnh ngăn cản, nói không chừng hắn sẽ đi làm thật. Đến lúc đó hắn giết nhị hoàng tử thật thì phải làm sao?
Nhị hoàng tử có c.h.ế.t hay không chẳng liên quan tới nàng, nhưng không thể là bị Tiêu Ngọc Minh giết. Hiện tại cả nhà bọn họ không hứng được cơn giận mất con của Hoàng đế.
“Được, nhị hoàng tử và nhà ta có thù, hắn ta tuyệt đối không thể lên làm hoàng đế.” Đường Thư Nghi ngồi xổm, hạ giọng nói: “Có rất nhiều biện pháp để hắn ta không thể làm hoàng đế, hơn nữa không chỉ có chúng ta không muốn hắn ta thành hoàng đế, không cần phải dùng biện pháp nguy hiểm nhất, đó là lỗ mãng.”
Thấy hắn mím môi suy tư gì đó, cảm thấy hắn nghe lọt tai, Đường Thư Nghi bèn nói tiếp: “Con mười bốn tuổi, tuy… đã là người lớn, nhưng va chạm còn ít, thủ đoạn mưu kế cũng là trứng chọi đá. Có một số việc con nhìn thì đơn giản nhưng khi làm sẽ không dễ như vậy. Như chuyện con trốn học bị người ta tố giác, còn dẫn đến hỗn chiến, cuối cùng bị thôi học, huống chi là chuyện giết người lớn như vậy.”
Nghe thấy chuyện bản thân bị thôi học, Tiêu Ngọc Minh cũng chẳng thấy thẹn thùng bao nhiêu, hắn nhếch miệng cười nói: “Nương, con đã biết. Con cũng chỉ nói thôi, không động thủ thật đâu.”
Đường Thư Nghi thấy hắn cười phúc hậu vô hại như vậy, không biết vì sao tim lại run lên. Yên lặng hít sâu một hơi, nàng nói: “Con biết là được rồi.”
“Nương, nương muốn phạt con quỳ bao lâu?” Tiêu Ngọc Minh nhếch miệng cười hỏi.
Đường Thư Nghi lại lần nữa hiểu rõ nhị nhi tử này, đây là một kẻ cứng đầu nguy hiểm. Nàng đứng lên nói: “Sau này con không cần đến thư viện đọc sách nữa, sau này phải làm gì? Con suy nghĩ cẩn thận là có thể ra khỏi từ đường.”
“Nương, bây giờ con đã suy nghĩ cẩn thận rồi.” Tiêu Ngọc Minh giật giật đầu gối nói. Lần trước bị nhốt ở thư phòng, không cần quỳ xuống, còn có thể nằm ngủ trên giường. Lần này phải quỳ, hắn muốn ra ngoài ngay lập tức.
Đường Thư Nghi hừ lạnh một tiếng: “Không, con còn chưa nghĩ cẩn thận, quỳ đi.”