Băng bó xong, Ngô Quốc Lương và đại phu đều đi ra ngoài, Tiêu Ngọc Thần tái nhợt ngồi trên ghế. Nhìn một mảng máu lớn trên người hắn và gương mặt cắt không còn một giọt máu, Đường Thư Nghi có chút đau lòng. Đã ở chung lâu như vậy, dù không phải thân mẫu thì cũng đã bồi dưỡng được không ít tình cảm.
“Gieo nhân nào gặt quả ấy. Lúc trước làm việc không biết suy nghĩ chu đáo chặt chẽ, hậu quả chính là như vậy.” Đường Thư Nghi ngồi bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói.
“Mẫu thân, con biết chuyện này là con sai, nhưng con không làm chuyện gì có lỗi với Ngô nhị tiểu thư.” Tiêu Ngọc Thần lại ủy khuất nói.
“Tại sao ta là bảo nàng ta làm con bị thương, con không cần biết. Nhưng hôm nay nàng ta đ.â.m con một d.a.o thì xem như con không nợ nàng ta thứ gì nữa cả. Sau này nàng ta lại làm ra chuyện hại con hoặc Hầu phủ, con không cần nương tay.” Nói xong lời cuối cùng, ngữ điệu của Đường Thư Nghi đã lạnh băng.
Tiêu Ngọc Thần mím đôi môi tái nhợt: “Nhi tử đã biết.”
Đường Thư Nghi ừ một tiếng, lại nói: “Chuyện tiếp theo con không cần xen vào. Những chuyện nàng ta đã làm lúc trước, có thể không cho người khác biết nhưng thân nhân của nàng ta phải biết.”
Không còn được Ngô Quốc Lương và Trương gia che chở, cho dù Ngô Tĩnh Vân có nắm bí mật của phủ Vĩnh Ninh hầu trong tay thì cũng không cần phải sợ nàng ta.
Tiêu Ngọc Thần đáp lời, Đường Thư Nghi đỡ hắn vòng qua bình phong bước ra ngoài, đã thấy Ngô Tĩnh Vân và Trương ngũ công tử quỳ dưới đất, Trương lão phu nhân còn đang răn dạy. Tiêu Ngọc Thần nhìn hai người đang quỳ, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật bọn họ rất xứng đôi.”
Đường Thư Nghi cũng nhìn về phía Ngô Tĩnh Vân và Trương ngũ công tử đang quỳ gối. Nữ đoan trang tú lệ, nam ôn nhuận lịch sự tao nhã, quả thật rất xứng đôi. Nếu kiếp trước Ngô Tĩnh Vân gả cho Trương ngũ công tử, ắt hẳn là rất khá.
Nàng ta và Trương ngũ công tử là thanh mai trúc mã, tình cảm của Trương ngũ công tử dành cho nàng ta vô cùng thâm hậu. Trương gia lại là nhà ngoại của nàng ta, có Trương lão phu nhân che chở, tất nhiên sẽ không chịu ủy khuất.
Còn chuyện họ hàng gần không thể kết hôn sao, người cổ đại đâu có để ý chuyện này.
Còn kiếp này…
Trương ngũ công tử đã đính hôn, nếu thành thân với Ngô Tĩnh Vân thì nhất định phải từ hôn, vậy cô nương bị từ hôn kia phải làm sao bây giờ?
Đương nhiên, đó là chuyện của người khác, nàng chỉ là thuận tiện nghĩ tới thôi, xử lý thế nào là chuyện của người ta.
“Hầu phu nhân.” Trương lão phu nhân thấy Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Thần bước ra từ sau bình phong đã lập tức đứng dậy thi lễ với Đường Thư Nghi, lại chỉ vào Trương ngũ công tử nói: “Đều tại nghiệp chướng nhà ta gây sự, xin lỗi. Bây giờ nó ở đây, tùy ý các ngươi đánh chửi.”
Đường Thư Nghi nhìn gương mặt che kín nếp nhăn của Trương lão phu nhân, nét mặt tràn ngập vẻ áy náy, trong lòng thở dài một tiếng, trong nhà có hùng hài tử không bớt lo, già rồi mà vẫn phải nhọc lòng.
Nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm. Nàng nói: “Lão phu nhân, thật ra có mấy lời lúc trước ta không nói với ngài. Thật ra là niệm tình Ngô nhị tiểu thư và Ngọc Thần nhà ta đã đính thân lâu như vậy, ta và nàng cũng xem như có chút tình cảm nên mới không nói, nhưng lần này ta không thể không nói.”
Trương lão phu nhân cầm chặt nắm tay, hiển nhiên đã biết đó không phải là chuyện gì tốt, nhưng vẫn nói: “Hầu phu nhân mời nói.”
Đường Thư Nghi đi đến một bên ngồi xuống, nhìn Ngô Tĩnh Vân đang cúi đầu quỳ dưới đất rồi nói với Trương lão phu nhân: “Hai nữ tỳ của Ngô nhị tiểu thư, Hạnh Nhi và Đào Nhi có ở trong phủ không?”
Trương lão phu nhân không biết vì sao Đường Thư Nghi lại hỏi hai nữ tỳ của Ngô Tĩnh Vân, nhíu chặt mày rồi nói: “Có, hẳn là đang ở ngoài cửa.”
Hạnh Nhi và Đào Nhi là nha hoàn thiếp thân của Ngô Tĩnh Vân, dưới tình huống thông thường nàng ta sẽ luôn mang theo hai nữ tỳ này bên cạnh.
“Gọi hai người đó vào đi.” Đường Thư Nghi nói.
Trương lão phu nhân thần sắc ngưng trọng, nói vọng ra cửa: “Cho Hạnh Nhi và Đào Nhi tiến vào.”