Phủ Vĩnh Ninh hầu rơi vào trạng thái yên tĩnh, ngõ Mai Hoa bên kia đã được Triệu quản gia sắp xếp đâu vào đấy. Liễu Bích Cầm không muốn tới thôn trang Tây Sơn nên náo loạn òm sòm, Triệu quản gia nhanh chóng bảo bà tử và nha hoàn bịt mồm nàng ta nhét vào xe ngựa, thừa dịp còn chưa tới giờ giới nghiêm đã âm thầm rời khỏi thành chạy thẳng tới Tây Sơn.
Hậu viện Ngô gia cách phủ Vĩnh Ninh hầu mấy con phố lúc này lại rất náo nhiệt vì Ngô nhị tiểu thư Ngô Tĩnh Vân hôn mê hai ngày nay đã tỉnh lại. Nha hoàn bà tử trong viện nàng ta lập tức hoảng loạn.
Chủ viện, đương gia phu nhân đương nhiệm của Ngô gia – Phùng thị vừa mới ngủ thì đã nghe nha hoàn cách một tấm rèm bẩm báo: “Phu nhân, người trong viện nhị tiểu thư tới báo, nhị tiểu thư đã tỉnh.”
Ngô phu nhân bực bội ngồi dậy: “Không phải vẫn luôn hôn mê sao? Sao lại tỉnh?” Đen đủi!
Nha hoàn bên ngoài thấy bà ta tức giận thì cẩn thận đáp: “Nô tỳ cũng không biết tình huống cụ thể.”
Ngô phu nhân không tình nguyện kéo rèm: “Thay y phục.”
Nha hoàn vội vàng giúp bà ta thay y phục, Ngô phu nhân đen mặt đưa theo nha hoàn bà tử đi tới viện của Ngô Tĩnh Vân. Chân trước vừa bước vào, bà ta lập tức treo lên vẻ mặt vui mừng, tỏ vẻ từ ái.
Nha hoàn bà tử bên cạnh bà ta cũng không kinh ngạc, đã sớm tập mãi thành quen.
Vừa vào phòng ngủ của Ngô Tĩnh Vân, Ngô phu nhân đã rơi lệ ôm người vào ngực: “Hài tử này, đúng là hù chết nương rồi, hai ngày nay ta thật ăn ngủ không yên mà…”
Ngô phu nhân khóc lóc một hồi, đầu óc Ngô Tĩnh Vân vô cùng hỗn loạn, nàng ta không biết tình huống bây giờ là thế nào.
Nàng ta nhớ rõ ràng bệnh tình của bản thân thuốc men châm cứu đều vô hiệu, cuối cùng chỉ kịp bắt lấy tay Tiêu Ngọc Thần hỏi hắn có từng yêu thương nàng ta không. Nhưng Tiêu Ngọc Thần lại không đáp, chỉ bảo nàng ta không cần nghĩ quá nhiều, nàng ta vĩnh viễn là Vĩnh Ninh hầu phu nhân.
Nhưng nàng ta không chỉ muốn vị trí Vĩnh Ninh hầu phu nhân này mà còn muốn cả tình yêu của Tiêu Ngọc Thần, cho dù chỉ là một chút. Nhưng trong lòng Tiêu Ngọc Thần chỉ có một mình tiện nhân Liễu Bích Cầm kia. Nhớ tới đủ chuyện trong quá khứ, nàng ta thương tâm muốn chết, cố gắng hít thở thể nào cũng không thông, sau đó đã không còn biết gì nữa
Nhưng chuyện đang diễn ra trước mắt là sao? Sao nàng ta lại xuất hiện ở phòng ngủ của mình trước khi xuất giá? Hơn nữa nàng ta và Phùng thị đã sớm xé rách mặt nhau, sao Phùng thị vẫn còn giả vờ là từ mẫu trước mặt nàng ta? Chẳng lẽ là nàng ta đang nằm mơ?
Ngô Tĩnh Vân vô thố hoảng loạn chớp mắt, quyết định im lặng xem biến hóa.
Ngô phu nhân ôm người khóc một hồi, lại dặn dò nha hoàn bà tử chăm sóc nàng ta cho tốt, một tay cầm khăn lau nước mắt, một tay nắm tay Ngô Tĩnh Vân từ ái nói: “Hai ngày nay phụ thân con bận rộn công vụ, lại nhọc lòng chuyện của con nên đã mấy đêm không chợp mắt, vừa uống một chút dược an thần nên đã ngủ mất. Ngày mai ông ấy con phải vào triều nên không báo với ông ấy con đã tỉnh, ngày mai lại nói sau. Con nghỉ ngơi đi, có cần gì thì cứ sai người tới nói với ta.”
Nói xong lại bắt đầu khóc lóc: “Lần này con ta chịu khổ rồi.”
Ngô Tĩnh Vân rũ mắt che đi vẻ lạnh lùng, nói tới nói lui cũng chỉ là Ngô phu nhân không muốn nàng ta tiếp xúc nhiều với phụ thân mà thôi. Đây là kỹ xảo quen thuộc của bà ta.
Đã lâu chưa thấy Ngô phu nhân diễn kịch, bây giờ thấy bà ta vừa xướng vừa múa, thật là thú vị, Ngô Tĩnh Vân nghiêng đầu dựa vào giường hứng thú xem bà ta diễn. Ngô phu nhân thấy sự quan tâm của mình không được đáp lại thì nhíu mày rũ mi, cho rằng Ngô Tĩnh Vân mới tỉnh lại nên đầu óc trì độn, lại dặn dò mấy câu rồi mang vẻ mặt lo lắng rời đi.
Bà ta cũng chẳng kiên nhẫn ở đây lâu, diễn cuồng cũng mệt lắm.
Ngô phu nhân đi rồi, Ngô Tĩnh Vân đuổi nha hoàn bà tử ra ngoài, nằm trên giường nhìn sen tịnh đế sống động trên rèm trướng, nước mắt mãnh liệt trào ra, miệng cười rạng rỡ. Nàng ta sống lại rồi.
Nàng ta rơi lệ vì tình yêu nghẹn khuất của bản thân ở kiếp trước, lại vui vẻ vì ông trời cho bản thân cơ hội sống lại một lần, kiếp này nàng ta không bao giờ muốn chịu nỗi uất hận như kiếp nữa. Nhưng khi nhớ tới Tiêu Ngọc Thần, tim nàng ta vẫn âm ỉ đau.
Sao có thể không đau chứ, dù sao cũng yêu nhiều năm như vậy, nhưng nàng ta cũng hận!
Từ khi hiểu được tình yêu là gì thì nàng ta đã yêu Tiêu Ngọc Thần, nhưng lúc đó Tiêu Ngọc Thần và Liễu Bích Cầm là thanh mai trúc mã, mọi người đều nói chờ hai người tới tuổi thì sẽ thành thân. Khi đó nàng ta chỉ có thể giấu kín tâm sự dưới đáy lòng, yên lặng đau buồn.