Tiêu Ngọc Châu nghe bà ấy nói thế thì lập tức nhìn về phía Đường Thư Nghi, không biết thứ này có nên nhận hay không. Đường Thư Nghi cười nói với con bé: “Còn không mau cảm tạ Thái phi.”
Có gì lại tặng cho Thái phi mấy món đồ có giá trị tương đương là được, bây giờ từ chối lại có vẻ không phóng khoáng.
Tiêu Ngọc Châu đứng dậy hành lễ cảm tạ Thái phi, Thái phi lại kéo con bé ngồi xuống, bà ấy thật sự rất thích hài tử này.
Sau đó Thái phi và Đường Thư Nghi và mẫu tử tỷ tỷ Thái phi lại nói một chút chuyện nhà, toàn bộ quá trình Thái phi đều nắm tay Tiêu Ngọc Châu, để con bé ngồi bên cạnh bà ấy.
Hôm nay Đường Thư Nghi tới đây là có mục đích nên chỉ một lúc sau nàng đã dẫn đề tài tới chuyện đó, tòa nhà kia của Tiêu Dao Vương tên Hồ Quang Tạ: “Ta vẫn luôn cảm thấy cảnh sắc ở hồ Lãng Nguyệt rất hợp lòng người nên muốn mua một tòa nhà ở đó. Hôm nọ có tới đó xem thì đã bị một tòa nhà hấp dẫn, sau mới biết đó là tòa nhà của Vương gia.”
Nhắc tới Tiêu Dao Vương, vẻ mặt Thái phi lập tức lộ ra vẻ bi ai, bà ấy nói: “Hắn là người thích vui vẻ hửng lạc, lúc trước cũng là thấy cảnh sắc ở hồ Lãng Nguyệt hợp lòng người, nói muốn cùng ánh trăng uống rượu thưởng cảnh, tư vị chắc hẳn không giống bình thường nên mới quyết định xây dựng tòa nhà ở đó. Ai ngờ hắn lại chẳng được một lần ở đó uống rượu ngắm cảnh cùng ánh trăng.”
Nghe Thái phi nói như thế, Đường Thư Nghi bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước đã nghe được một câu hát: Nhất bôi kính triều dương, nhất bôi kính nguyệt quang, hoán tỉnh ngã đích hướng vãng, ôn nhu liễu hàn song.
Trong lòng thở dài một tiếng, ngoài miệng nói: “Xin lỗi, làm ngài thương tâm.”
Thái phi xua tay: “Người đi chính là đi, ta có nhắc tới hay không thì cũng như vậy. Nhưng tòa nhà kia để lại cho hắn đi.”
Đây là có ý không muốn bán nhà, Đường Thư Nghi đã có chuẩn bị tâm lý nên cũng không thấy mất mát, bèn mỉm cười dời đề tài, mọi người lại tiếp tục nói việc nhà. Đảo mắt đã tới giờ cơm trưa, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu ở lại Vương phủ dùng cơm trưa rồi mới về nhà.
Trên đường trở về, Tiêu Ngọc Châu nói với Đường Thư Nghi: “Con cảm thấy tuy hôm nay thoạt nhìn Thái phi rất vui vẻ nhưng bà ấy hẳn là không vui.”
“Tại sao lại nói như vậy?” Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Ngọc Châu nghĩ nghĩ, cũng nghĩ không ra phải trả lời vấn đề này như thế nào, bèn nói: “Chính là cảm giác, cảm giác bà ấy không vui như biểu hiện bên ngoài.
Đường Thư Nghi sờ đầu con bé, cảm giác của tiểu hài tử rất nhanh nhạy a.
Nàng nói: “Thái phi hẳn là chưa vượt qua được nỗi đau mất nhi tử.”
Tiêu Ngọc Châu nhăn mặt, ra hình ra dáng thở dài: “Có đôi lúc con cũng rất nhớ cha, nhưng cũng không thể luôn nghĩ tới ngài ấy! Nương cũng giống vậy, thỉnh thoảng nghĩ tới cha một chút là được.”
“Được.” Đường Thư Nghi nói.
Nhưng có một số việc, không phải bản thân mình muốn như thế nào là sẽ được như thế ấy. Nguyên thân vì quá nhớ nhung Tiêu Hoài nên mới hương tiêu ngọc vẫn. Thái phi ở hậu cung lăn lộn nhiều năm, hẳn vẫn luôn xem nhi tử là chỗ dựa. Bỗng nhiên chỗ dựa này mất đi, loại thống khổ này e chỉ có bản thân bà ấy mới hiều được.
Mà lúc này, trong phủ Tiêu Dao Vương, tỷ tỷ Tịch thị của Thái phi đang hỏi thăm bà ấy tình huống của phủ Vĩnh Ninh hầu, Thái phi vừa nghe là đã biết trong lòng bà ta đang nghĩ gì, thần sắc nhàn nhạt nói: “Thế tử Hầu phủ tuy đã từ hôn nhưng đối với chuyện hôn nhân cũng yêu cầu không thấp, ngươi cũng đừng suy nghĩ.”
Tịch thị và nữ nhi Thôi Ngữ Lan của bà ta đều đỏ mặt, nhưng lại nghe Thái phi nói tiếp: “Thế gia đại tộc kết thân, đặc biệt là hôn sự của trưởng tử đích tôn đều vô cùng thận trọng. Lúc trước phủ Vĩnh Ninh hầu và Ngô gia đính thân là vì nhà ngoại của Ngô nhị tiểu thư là Trương gia. Trương gia có một đại nho, mà Vĩnh Ninh hầu thế tử thích đọc sách, Trương gia có thể trợ lực không ít.
Tuy nói nhà ta là Vương phủ, nhưng Thừa Duẫn đi rồi, Vương phủ này chỉ là cái vỏ rỗng. Mà cho dù hắn còn sống thì cũng không chịu kết thân với đám quyền quý Thượng Kinh.”
Danh tự của Tiêu Dao Vương là Lý Thừa Duẫn.
Gia Thư thái phi cũng không muốn tìm đối tượng ở Thượng Kinh cho Thôi Ngữ Lan. Quan hệ trong giới quyền quý ở Thượng Kinh rắc rối khó gỡ, bọn họ thế đơn lực mỏng, không thích hợp.
Nhưng mẫu tử Tịch thị lại không nghĩ vậy, Tịch thị nghe Thái phi nói vậy thì cũng mở miệng: “Ta không có ý để Ngữ Lan thành đôi với thế tử Hầu phủ, không phải Hầu phủ còn một Nhị công tử sao, tuổi tác cũng xấp xỉ Ngữ Lan.”
Thái phi thở dài, nói: “Ai cũng sẽ tính toán vì hài tử của mình, Nhị công tử là thân sinh của Hầu phu nhân, nàng ấy tất nhiên phải thu xếp cho hắn. Ngươi ngẫm lại đi, đại công tử có thể tập tước, Hầu phu nhân tất nhiên phải tính toán tiền đồ cho Nhị công tử, chuyện hôn nhân của hắn tuyệt đối không đơn giản.”
Trên mặt Tịch thị lộ vẻ cô đơn, bà ta muốn tới Thượng Kinh tìm một nhà tốt cho nữ nhi nên mới mang nữ nhi đến đây cậy nhờ muội muội, nhưng lúc tới Thượng Kinh rồi mới biết được quyền quý Thượng Kinh kết thân phải qua thật nhiều đường ngang ngõ tắt.
Thái phi thấy bà ta như vậy cũng có chút không đành lòng, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Cuộc sống ở đại gia tộc cũng chẳng tốt đẹp như ngươi nghĩ, chi bằng đến An Châu tìm một nhà không tồi. Phụ thân huynh trưởng đều ở An Châu, có thể giúp đỡ các ngươi.”
Gia Thư thái phi xuất thân An Châu, hiện tại huynh trưởng của bà ấy chính là Tri phủ An Châu, những huynh đệ khác cũng nhậm chức ở An Châu, có thể nói An Châu chính là đại bản doanh của Tịch gia. Thôi Ngữ Lan tới An Châu tìm nhà chồng chắc chắn sẽ tìm được danh gia vọng tộc.
Nhưng Tịch thị nghe Thái phi nói xong lại không trả lời, đây là có ý vẫn muốn cho Thôi Ngữ Lan tìm đối tượng ở Thượng Kinh, Thái phi thấy thế cũng không nói nữa, mỗi người đều có tự có chọn lựa, đương nhiên cuối cùng cũng phải gánh vác trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình.