Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

Tiết Cát hơn hai mươi tuổi, dáng người vừa phải, mặt chữ điền, da hơi ngăm, mới nhìn qua đều khiến người ta nghĩ rằng đây là một người trung hậu chất phác. Nhưng Đường Thư Nghi cũng không nghĩ hắn ta là người thành thật, loại người thế này nàng đã thấy nhiều, khoác lớp da đôn hậu thật thà nhưng ai biết trong lòng lại khéo đưa đẩy thế nào.

“Hầu phu nhân.” Tiết Cát cung kính hành lễ với Đường Thư Nghi.

Đường Thư Nghi hư tình giả ý nói: “Đều là thân thích, đừng khách sáo.”

Tiêu Ngọc Thần đúng bên cạnh: “…” Không phải đã nói chỉ bàn lợi ích không màng thân thích với Tiết Cát sao?

“Vâng, biểu thẩm.” Tiết Cát cũng rất tự nhiên, lại chỉ vào hoa trên bàn rồi nói: “Nội tử thích trồng hoa trồng cỏ, nghe nói biểu thẩm cũng thích hoa nên mới mang đến cho ngài mấy chậu.”

Đường Thư Nghi bước sang, khẽ lay mấy đóa hoa đã nở rộ, cười vui vẻ: “Thật là đẹp mắt.”

Tiết Cát cũng cười: “Ngài thích là được.”

Hai người trong lúc nói chuyện đã dần “quen thuộc”, vừa ngồi xuống lại nói việc nhà, lại giao lưu vài câu về vấn đề giáo dục hài tử. Tiêu Ngọc Thần quả thật là mở mang tầm mắt, hai người lần đầu gặp mặt sao có thể nói chuyện thân thiết như vậy?

Trò chuyện một hồi, Đường Thư Nghi bắt đầu vào chính đề: “Tuy nói chuyện đó không có ai biết nhưng mà chuyện gì cũng sợ lỡ như, xử lý ổn thỏa chút mới tốt, miễn cho sau này liên lụy ngươi và Ngọc Thần.”

Tiết Cát thật bộ phục vị Hầu phu nhân này, biểu cảm trên mặt không để lộ ra thứ gì, lúc nói chính sự cũng đã đưa hắn ta và Tiêu Ngọc Thần lên chung một thuyền nhưng lại không lộ ra một chút cảm xúc gì.

“Chuyện của Liễu cô nương bại lộ rồi sao?” Tiết Cát hỏi.

“Không có.” Đường Thư Nghi vô cùng chắc chắn, đảm bảo nói: “Ta đã đưa nàng ta đi thật xa, nàng ta ở đó sẽ không có vấn đề gì.”

Tiết Cát nghe vậy thì căng thẳng nắm chặt chén trà trong tay, vĩnh viễn không biết trong đó đã xảy ra chuyện gì? Như hắn ta nghĩ sao? Ở hậu trạch này, làm một nữ nhân biến mất vô thanh vô thức là chuyện vô cùng dễ dàng.

Hắn ta lại nghe Hầu phu nhân bình thản nói: “Chỉ là không biết ở chỗ ngươi có gì cần phải xử lý không, bảo đảm vạn vô nhất thất.”

Tiết Cát nghĩ nghĩ: “Lúc ấy Liễu cô nương giả chết, là ta cùng và một vị đồng liêu tên Phan Sơn đưa nàng ta ra ngoài. Nếu để đảm bảo chắc chắn, ta… có thể khiến hắn biến mất.”

Đường Thư Nghi chột dạ, sao người cổ đại lại có thể bình thản nói tới chuyện giết người như vậy? Nàng là người hưởng qua giáo dục đại học công dân năm tốt, không thể ra tay giết người được, bèn nói: “Biến mất khỏi Thượng Kinh là được, đừng để người khác tìm thấy.”

Tiết Cát khựng lại, xem ra hắn ta nghĩ sai rồi, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Ngài nói rất đúng.”

“Có khó khăn gì không?” Đường Thư Nghi hỏi.

Tiết Cát lắc đầu: “Không có. Năm trước người đó ham mê cờ bạc đã khiến lão nương nhà hắn tức chết, bà nương đã ôm hài tử chạy theo người khác. Hắn gánh một đống nợ, chủ nợ tìm đến đòi thì hắn chỉ biết chạy trốn.”

“Vậy để hắn trốn xa một chút.” Đường Thư Nghi nói: “Đến An Mộc đi, nguyên quán Đường gia ở An Mộc, hắn tới đó cũng có người trông chừng.”

Nói xong, Đường Thư Nghi lại nhìn Tiêu Ngọc Thần hỏi: “Kế tiếp phải làm sao?”

Tiêu Ngọc Thần bỗng nhiên bị điểm danh, khẩn trương cau mày nghĩ ngợi rồi lắc đầu. Trước giờ hắn chưa từng gặp phải chuyện như vậy, lúc này thật không biết phải làm sao.

Đường Thư Nghi thấy thế cũng không nói gì, lại nhìn về phía Tiết Cát: “Đêm nay ta cho ngươi vài người, giả thành chủ nợ đến siết nợ hắn, đuổi hắn chạy tới An Mộc.”

Tiết Cát lập tức đáp ứng, trong lòng thầm nghĩ Hầu phu nhân không chỉ tâm tư kín đáo mà còn như đang dạy dỗ đại công tử. Hầu phu nhân cũng không dễ dàng, vừa làm cha vừa làm nương.

Lời nên nói cũng đã nói, lại nói thêm mấy câu thủ tục thì Tiết Cát phải rời đi. Lúc này Thúy Trúc cầm theo hai hộp quà đi tới, Đường Thư Nghi cười nói: “Cho hai hài tử mấy món đồ chơi.”

Tiết Cát vội vàng cảm tạ rồi ôm lễ vật rời đi. Tiểu thính chỉ còn lại mẫu tử bọn họ, Tiêu Ngọc Thần nhìn Đường Thư Nghi muốn nói lại thôi, Đường Thư Nghi ngồi yên chậm rãi uống trà: “Muốn nói thì nói đi.”

“Không phải ngài đã bảo với Tiết Cát chỉ nói lợi không nói tình sao? Vậy sao lúc nãy ngài lại xem hắn ta như thân thích, còn tặng lễ vật?” Tiêu Ngọc Thần khó hiểu hỏi.

Advertisement
';
Advertisement