Cuối năm, trong phủ cũng bận, bận rộn chuẩn bị đồ đạc cho năm mới, lễ vật tặng đầu năm cho thân thích bằng hữu cũng phải chuẩn bị. Mấy ngày qua, Đường Thư Nghi chải vuốt lại mạng lưới quan hệ của phủ Vĩnh Ninh hầu.
Lúc này, Triệu quản gia đưa một tấm bái thiếp tới, Đường Thư Nghi mở ra nhìn, thấy phần ký tên là Vũ Uy tướng quân phu nhân. Đường Thư Nghi cau mày, tìm kiếm người này trong trí nhớ, nhưng suy nghĩ nữa ngày cũng không thể nhớ ra người này là ai.
Triệu quản gia thấy vậy, giải thích với nàng: “Vũ Uy tướng quân quanh năm trấn thủ biên cương ở tây bắc, gia quyến của hắn cũng sống ở tây bắc cùng hắn. Nghe nói thân thể của phụ thân Vũ Uy tướng quân những ngày này không tốt, có lẽ nàng ấy đi từ Tây Bắc đến đây để thăm người thân.”
Đường Thư Nghi nghe xong trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Uy danh của Vũ Uy tướng quân ở Tây Bắc quân thế nào?”
Triệu quản gia từng là bộ hạ của lão Hầu gia, cũng biết một chút về Tây Bắc quân, nói: “Vũ Uy tướng quân xuất thân từ bần dân, năm đó thi được bảng nhãn võ cử, sau đó gia nhập Tây Bắc quân. Hắn anh dũng thiện chiến, tạo được không ít quân công, năm đó cũng là trở thủ đắc lực của Hầu gia. Bây giờ tình hình cụ thể của hắn ở Tây Bắc quân thế nào, lão nô cũng không biết.”
Đường Thư Nghi nghe xong ừm một tiếng, lại nói: “Ngươi đi thăm dò, phụ thân của Vũ Uy tướng quân mắc phải bệnh gì, tình hình thế nào.”
Triệu quản gia đáp lại một tiếng rồi rời đi, Đường Thư Nghi dựa vào ghế gấm, suy nghĩ sau này nên mở đường cho Tiêu Ngọc Minh ở Tây Bắc quân như thế nào.
Mặc dù uy vọng của lão Hầu gia và Tiêu Hoài vẫn còn trong Tây Bắc quan, nhưng quan binh ở đó có lẽ chưa chắc đã công nhận Tiêu Ngọc Minh. Cho nên, phải thông qua những nhân vật chủ chốt. Vũ Uy tướng quân, mặc dù xuất thân bần bân, nhưng có leo lên vị trí tướng quân, chắc chắn phải có thế lực nhất định trong Tây Bắc quân.
Nếu đã vậy, phu nhân của Vũ Uy tướng quân nếu như đã đến thăm hỏi, nàng không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Hiệu suất hành sự trước giờ của Triệu quản gia vẫn luôn rất cao, Đường Thư Nghi nhờ điều tra tình hình của phụ thân tướng quân, trước bữa tối liền nhận được bẩm báo: “Phụ thân của Vũ Uy tướng quân, vừa vào đông liền bị phong hàn, sau đó vẫn không khá hơn chút nào, đến bây giờ đã nằm liệt giường.”
Đường Thư Nghi nghe xong thì cau mày, nàng không phải đại phu, loại chuyện này thực sự không thể giúp được gì. Trầm mặc một chút, nàng hỏi: “Có thiếu loại thuốc gì không?”
“Ai, đại phu xem bệnh cho phụ thân của Vũ Uy tướng quân đó nói, bởi vì thiếu một vị thuốc mà thành, phủ tướng quân không có, phụ thân của Vũ Uy tướng quân lại tiếc tiền mua, cuối cùng mới thành ra như vậy.” Triệu quản gia thở dài: “Nhưng vị thuốc đó muốn mua cũng không dễ dàng.”
“Thuốc gì?” Đường Thư Nghi hỏi.
Triệu quản gia: “Nhân sâm hơn trăm năm tuổi, loại nhân sâm này, trong y quán bình thường đều không có, cho dù trong nhà người khác có cũng không dễ dàng lấy ra, suy cho cùng cũng là thứ bảo mệnh.”
Đường Thư Nghi nghe xong liền cau mày suy nghĩ một lúc nói: “Trong nhà kho của chúng ta còn một gốc nhân sâm hơn trăm tuổi đúng không?”
Quản lý Triệu nghe xong thì sửng sốt: “Phu nhân, không thử được! Phủ chúng ta chỉ có một gốc như vậy, cho người ta rồi về sau lỡ như có lúc cần đến thì sao? Vị Vũ Uy tướng quân này và Hầu phủ của chúng ta quan hệ cũng không thân thiết là bao.”
Đường Thư Nghi biết hắn vì nghĩ tốt cho phủ Vĩnh Ninh hầu, chậm rãi giải thích với hắn: “Nhân sâm hơn trăm năm tuổi tuy rằng rất quan trọng nhưng chỉ là vật chết, so với tương lai của Ngọc Minh thì không tính là gì.”
Vẻ mặt Triệu quản gia hiện ý hiểu rõ, Đường Thư Nghi lại nói: “Đều nói thêu hoa trên gấm thì dễ, đưa than ngày tuyết mới khó, ân tình đưa than ngày tuyết mới đáng quý. Ta muốn Vũ Uy tướng quân nợ chúng ta nhân tình này.”
Triệu quản gia gật đầu: “Lão nô biết, chỉ là, phụ thân của Vũ Uy tướng quân cũng không dùng hết cả gốc, cắt cho bọn họ một ít là được rồi.”
“Được.” Đường Thư Nghi nói.
Đồ vật có thể cứu mạng, tất nhiên phải giữ một ít trong tay.
“Bây giờ liền lấy ra mang qua đó,” Suy nghĩ một chút, Đường Thư Nghi lại phân phó: “Gọi Ngọc Minh đi cùng.”
Vào thời điểm này, đương nhiên nên để Tiêu Ngọc Minh lộ mặt trong phủ Vũ Uy tướng quân. Hơn nữa, dùng sớm một chút, nói không chừng vị lão gia tử kia có thể sớm khỏi bệnh. Mặc dù nói hành động tặng nhân sâm này có chút tính toán nhưng nàng thật sự hy vọng lão gia tử có thể khoẻ lên.
Triệu quản gia nhận được mệnh lệnh, bước nhanh đến nhà kho, cầm nhân sâm mà Hầu phủ đã trân quý nhiều năm ra. Cẩn thận từng ly từng tí mở chiếc hộp sắt chứa nhân sâm, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng thịt đau như cắt cầm lấy dao, cắt một phần nhỏ ở cuống đuôi, sau đó lập tức đóng hộp sắt lại cẩn thận cất đi.
Gói miếng nhân sâm nhỏ đã vừa mới cắt xong kia lại, đi đến viện của Tiêu Ngọc Minh tìm người. Cũng may, hôm nay Tiêu Ngọc Minh ở nhà, Triệu quản gia nói chuyện tặng nhân sâm cho nhà Vũ Uy tướng quân cho hắn nghe một lần, lại nói: “Nhị công tử, phu nhân vì ba huynh muội ngài, thật sự lao tâm khổ tứ!”
Trên mặt Tiêu Ngọc Minh mang theo vài phần động dung, hắn nói: “Ta hiểu, chúng ta đi thôi.”
Triệu quản gia thấy hắn mặc một thân võ phục, bèn nói: “Nhị công tử, ngài đi thay y phục đi.”
Tiêu Ngọc Minh cúi đầu nhìn xuống y phục trên người mình, thật sự không thích hợp đi ra ngoài bái phỏng, liền trở về phòng ngủ, thay một trường bào ám văn màu xanh đậm, bên ngoài khoác thêm một chiếc đấu bồng thêu vàng màu đen, cả người trông vừa uy vũ lại có tinh thần.
Triệu quản gia nhìn một hồi rồi mỉm cười: “Cái này đẹp.”