Ngưu Hoành Lượng đi phía trước, dẫn theo một nhóm người đi về phía tây của Hầu phủ, xuyên qua tiểu hoa viên, đi tới một hòn non bộ. Hắn phất tay, vài thị vệ đi qua, di chuyển một tảng đá lớn cao bằng đầu người, sau đó lộ ra một thông đạo, đoàn người đi theo thông đạo xuống bên dưới.
Vĩnh Ninh Hầu phu nhân xuất thân từ nhà võ, tất nhiên có đi tới nơi như địa lao. Đi xuống thông đạo đến một nơi rộng lớn, dùng que lửa điểm sáng ngọn đèn dầu, không gian lập tức sáng lên.
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đều biết trong nhà có một địa lao, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ đến đây. Nhìn thấy trên một khoảng đất trống rộng lớn đặt vài chiếc lồng sắt lớn, mỗi cái đều có thể chứa năm hoặc sáu người.
Đương nhiên, bây giờ không có ai trong lồng sắt. Có thể nói, từ khi Tiểu Hoài chết, địa lao chưa từng được mở ra, hôm nay là lần đầu tiên.
“Đại công tử, nhị công tử, phòng thẩm vấn ở phía trước.” Ngưu Hoành Lượng nói với Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh.
“Dẫn đường.” Tiêu Ngọc Thần nói, đối với nơi này, hắn ngược lại cũng không có chút không thích ứng nào, Tiêu Ngọc Minh càng là như vậy.
Đám người tiếp tục đi về phía trước, không lâu sau đã đến một căn phòng làm bằng đá. Ngưu Hoành Lượng dẫn đầu đi vào, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần cũng đi theo. Chỉ thấy trên bức tường trong phòng treo đầy dụng cụ tra tấn, ở giữa có một giá tra tấn, và một nồi sắt lớn chứa đầy dầu được những cây gỗ chống đỡ.
Ngưu Hoành Lượng sai người dùng xích sắt, trói Thu Vân Tú và Thu Vân San lên giá dụng hình. Hai tỷ muội bọn họ giờ khắc này mặc dù vẫn luôn trầm mặc, nhưng cơ thể run rẩy nói rõ bọn họ đang sợ hãi.
Lúc này, Ngưu Hoành Lượng nói với Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh: “Đại công tử, Nhị công tử, lần đầu tiên hai người đến đây, tiểu nhân giới thiệu cho hai ngài một chút, ở đây có hình cụ gì, thế nào?”
Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần nhìn những hình cụ treo trên tường, bộ dáng vô cùng hứng thú mà gật đầu. Sau đó Ngưu Hoành Lượng đi tới một bức tường, chỉ vào một cây roi và nói:
“Đây là hình cụ thẩm vấn được thường sử dụng nhất, quất trực tiếp lên người cần lấy cung là được. Chỉ có điều, tiểu nhân bình thường sẽ ngâm nó trong nước muối một lúc rồi mới quất, như vậy càng đau đớn hơn. Sau vài roi, lá gan xương cốt tên nào không cứng lắm liền có thể cạy miệng ra.”
Sau đó, hắn chỉ vào một cây roi khác, nói, “Nếu xương cốt cứng, tiểu nhân sẽ dùng cái roi có gai này quất, quất vài roi, chắc chắn da nát thịt tan. Sau đó lại đổ thêm chút nước muối lên người hắn, haha, cảm giác đó nhất định vô cùng sảng khoái.”
“Còn cái này,” Ngưu Hoành Lượng chỉ vào một cây đao dài một thước, rộng ba ngón tay nói: “Cây đao này tiểu nhân gọi là thiên đao vạn quả, chính là dùng nó để cắt thịt người thành từng miếng một. Không phải ta khoe khoang với hai vị công tử, tay nghề sử dụng đao của tiểu nhân là hạng nhất tuyệt, cho dù là một đao cuối cùng cũng không để phạm nhân tắt thở. Nhất định khiến hắn nếm thử mùi vị của thiên đao vạn quả.”
Giọng nói của hắn thô bạo, nói đến chỗ hưng phấn còn cười ha ha vài tiếng, nhưng tiếng cười này giống như giọng nói của ma quỷ truyền vào trong tai Thu Vân Tú và Thu Vân San. Hai người bọn họ đã run như cầy sấy.
Lúc này, giọng nói của Tiêu Ngọc Minh vang lên: “Trước tiên cứ thử dùng roi gai này đi, ta thấy cái này chơi rất vui.”
“Được.”
Ngưu Hoành Lượng duỗi tay lấy roi gai trên tường xuống, đi tới trước mặt Thu Vân Tú và Thu Vân San, quay đầu hỏi Tiêu Ngọc Minh: “Nhị công tử, ngài muốn hỏi cái gì?”
Tiêu Ngọc Minh vẻ mặt khó hiểu, “Hỏi cái gì? Cái gì cũng không hỏi! Bọn họ không phải đã biết rõ ngọn ngành mọi chuyện rồi sao? Trực tiếp đánh!”
Ngưu Hoành Lượng cui đầu nhìn xuống cây roi trong tay, trong lòng nói Nhị công tử là lần đầu tiên thẩm vấn người, nhưng rất có tay nghề. Nghĩ đến đây, hắn giơ tay lên quất mạnh mấy cái lên người Thu Vân Tú. Xoẹt một tiếng, lớp vải bị roi quất rách, lộ ra da thịt trắng nõn.
Ngưu Hoành Lượng chậc một tiếng, sau đó lại đánh thêm một roi, đánh ngay vị trí vừa rồi, chớp mắt m.á.u tươi chảy ra, Thu Vân Tú cũng a một tiếng kêu lên đau đớn…..
Thẩm vấn đôi khi là một hình thức đấu tranh tâm lý. Người bị thẩm vấn sẽ phỏng đoán tâm lý của người thẩm vấn, đoán xem đối phương biết bao nhiêu, chính mình có nên nói hay không hoặc là nói bao nhiêu để khiến mình càng thêm an toàn. Người thẩm vấn lại muốn người bị thẩm vấn suy sụp tâm thần, từ đó hỏi gì đáp nấy.
Tiêu Ngọc Minh tất nhiên không biết cái gì gọi là đấu tranh tâm lý, hắn chỉ có một ý tưởng, đánh, chỉ cần không chết, không chịu nổi đau nữa rồi sẽ khai ra.
Tiếng roi kêu vun vút, Thu Vân Tú và Thu Vân San cả người đầy máu, hai người hét lên đau đớn nhưng lại không có chút ý định muốn nói. Tiêu Ngọc Thần đứng đó nhìn, lông mày nhíu chặt lại.
Tiêu Ngọc Minh chỉ vào một thứ giống như kìm rồi nói: “Bắt đầu từ cái này, thử từng cái một lên người bọn họ, Tiểu gia trước giờ chưa thấy qua cảnh tượng như này, chơi khá vui.”
Ngưu Hoành Lượng nghe hắn nói xong thu roi lại, Thu Vân Tú và Thu Vân San chịu đựng cơn đau trong cơ thể, thở hổn hển. Bọn họ tất nhiên cũng nghe được lời nói của Tiêu Ngọc Minh, quay đầu nhìn dụng cụ tra tấn mà hắn đang chỉ, thấy Ngưu Hoành Lượng đã đi tới, đang giải thích công dụng của hình cụ đó cho Tiêu Ngọc Minh nghe.
“Cái kìm này được dùng để rút móng tay. Dùng kìm kẹp móng tay lại, dùng sức kéo mạnh, móng tay bị rút ra khỏi thịt, đến lúc đó m.á.u thuận theo đầu ngón tay chảy ra ngoài, sau đó là tiếng la hét của bọn họ, nghĩ thôi đã thấy sảng khoái.”
Tiêu Ngọc Minh nghe vậy hai mắt sáng lên, hắn cầm kìm lên ước lượng, sau đó đi về phía Thu Vân San và Thu Vân Tú, miệng còn nói: “Không phải ngươi nói quất xong sẽ đổ nước muối à? Đổ chưa?”
“Ai dô, quên mất.” Ngưu Hoành Lượng vỗ vỗ đầu của hắn, sau đó vẫy vẫy tay, hai thị vệ mỗi người bưng một chậu nước muối, cái gì cũng không nói, trực tiếp tạt lên cơ thể hai người bọn họ.