Phủ Vĩnh Ninh hầu
Đường Thư Nghi cầm lấy thuốc mỡ bôi lên cổ Tiêu Ngọc Châu, thuốc mỡ Hoàng hậu đưa nàng không dùng, cho dù quý giá đến đâu, nàng cũng không dám dùng. Ai biết được bên trong có cho chút đồ gì vào hay không.
“Mấy ngày nữa là ổn thôi, sẽ không để lại sẹo.” Đường Thư Nghi nhẹ nhàng nói với Tiêu Ngọc Châu, nhớ lại những lời con bé nói trước mặt hoàng đế, nàng lại mỉm cười: “Biểu hiện hôm nay của Ngọc Châu vô cùng tốt, đặc biệt là những lời nói trước mặt Hoàng thượng.”
Tiêu Ngọc Châu được khen ngợi, nở nụ cười. Tiêu Ngọc Minh ở bên cạnh hỏi: “Ngọc Châu nói cái gì?”
Đường Thư Nghi nói lại những lời Tiêu Ngọc Châu đã nói, Tiêu Ngọc Minh nghe xong liền giơ ngón tay cái lên, Tiêu Ngọc Thần cũng mỉm cười nói: “Cho nên, phong hiệu quận chúa của Ngọc Châu là chính muội ấy giành lấy được.”
Đường Thư Nghi vẻ mặt tự hào: “Còn không phải sao.”
Tiêu Ngọc Châu nghe mọi người nói đến xấu hổ, “Con cũng là học từ nương.”
Đường Thư Nghi nghe vậy bật cười: “Ai dô, cũng có công lao của ta.”
Mẫu tử bốn người cười đùa với nhau. Đúng lúc này, Triệu quản gia đến, nói thánh chỉ và phần thưởng trong cung đã đến, Đường Thư Nghi đứng dậy dẫn ba huynh muội đến tiền viện tiếp chỉ. Thánh chỉ phong Tiêu Ngọc Châu làm quận chúa, ban thưởng có của Hoàng thượng, của Hoàng hậu, cũng có của các vị nương nương mỗi cung.
Đường Thư Nghi sai người cất đống lớn các vật phẩm quý giá vào kho, còn chuyên môn phân phó, lập sổ sách riêng cho Tiêu Ngọc Châu, những thứ này đều ghi vào sổ sách của con bé. Về sau đây đều là của hồi môn của con bé.
Mẫu tử bốn người lại lần nữa trở về Thế An Uyển, ngồi xuống cùng nhau phân tích sự việc ngày hôm nay. Kết quả phân tích cũng không khác Đường Quốc Công và Đường Thư Bạch nói là bao, bọn họ không hy vọng xa vời Đại Lý Tự thật sự điều tra rõ ràng chuyện này, nhưng cũng không thể tuỳ tiện kéo một cung nữ thái giám ra gánh tội thay.
“Thật ra nói đi nói lại đều là vì tranh giành hoàng vị.” Đường Thư Nghi nói: “Hoàng tử Hoàng phi bọn họ muốn tranh thế nào là chuyện của bọn họ, chúng ta không chọn phe, cũng không thể bị lợi dụng. Về sau, chuyện liên quan đến Hoàng gia đều phải hết sức cẩn thận. Đám người trong cung, tâm nhãn đều thành cái sàng, hơi không cẩn thận liền bị tính kế.”
Ba huynh muội gật đầu.
“Ngọc Thần con bắt đầu chuẩn bị những thứ cần thiết cho chuyến đi đi, chuyện trong nhà con không cần lo lắng.” Đường Thư Nghi lại nói.
Vẻ mặt Tiêu Ngọc Thần mang theo áy náy, gật đầu nói: “Ngày mai con bắt đầu chuẩn bị.”
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, sau đó nói với Tiêu Ngọc Minh: “Biểu hiện hôm nay của con lúc thẩm vấn cung nữ kia, Hoàng thượng có lẽ đã biết rồi. Tiếp theo ra ngoài chơi nhiều một chút, chơi như muốn rêu rao khắp nơi ấy.”
“Vâng, ngày mai con dẫn Tề Nhị, Nghiêm Ngũ cùng đi chơi.” Tiêu Ngọc Minh nói.
“Nhưng đừng gây rắc rối, cũng không thể bỏ quên luyện võ.” Đường Thư Nghi nhắc nhở.
“Nương người yên tâm, con nhất định sẽ chăm chỉ.” Tiêu Ngọc Minh nói, sự việc hôm nay khiến hắn một lần nữa hiểu ra, nếu hắn và Tiêu Ngọc Thần không chăm chỉ, trong tay không có thực quyền, về sau sẽ càng bị bắt nạt nhiều hơn.
Đường Thư Nghi thấy sắc trời đã muộn, liền bảo hai người trở về nghỉ ngơi, tối nay Tiêu Ngọc Châu ngủ với nàng.
Mẫu nữ hai người nằm trên giường, Đường Thư Nghi dùng một tay vỗ vỗ lưng Tiêu Ngọc Châu, nhẹ giọng nói: “Mặc dù ta nói sau này gặp chuyện liên quan đến Hoàng gia cần phải cẩn thận, nhưng con không cần phải sợ bọn họ. Cho dù là Hoàng gia cũng phải nói đạo lý.”
“Giống như hôm nay, Hoàng thượng muốn lừa gạt cho qua chuyện, ta khăng khăng muốn thẩm tra, dù là Hoàng thượng cũng không thể nói không thẩm vấn, bởi vì chúng ta có lý. Đương nhiên, Hoàng thượng không vui, sau này có thể tìm cớ trừng phạt chúng ta. Nhưng mà, chúng ta có ngoại công của con làm hậu thuận, còn có công lao của phụ tổ và phụ thân con, Hoàng thượng cũng không thể tùy ý tìm cớ xử lý chúng ta.”
“Nhưng chúng ta không thể lúc nào cũng dựa vào ngoại công của con, dựa vào công lao của phụ tổ và phụ thân con. Ngoại công của con sẽ già, chiến công của phụ tổ và phụ thân con sẽ dần dần bị lãng quên. Cho nên, chúng ta phải tự trở nên cường đại.”
“Con hiểu rồi nương, về sau con nhất định cẩn thận, cũng sẽ chăm chỉ học tập.” Tiêu Ngọc Châu nói.
Đường Thư Nghi mỉm cười: “Được, chỉ là những thứ nữ hồng, cầm kỳ thi hoạ kia không thích cũng không cần phải học.”
Tiêu Ngọc Châu cười khúc khích: “Con học cách hành sự của nương.”
Đường Thư Nghi véo mũi con bé, “Được, nương dạy cho con.”
Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi bọn họ mới ăn sáng xong không lâu, Đường đại phu nhân tới phủ. Sau khi ngồi xuống, nàng ấy liền kéo Tiêu Ngọc Châu qua xem cổ của con bé trước. Qua một đêm, vết bầm tím càng trở nên nghiêm trọng hơn, Đường đại phu nhân vẻ mặt đau lòng, nhưng miệng vẫn nói: “Loại vết thương này nhìn thì dọa người, nhưng khỏi rồi sẽ không để lại sẹo, về sau Ngọc Châu của chúng ta vẫn là một tiểu mỹ nhân.”
Tiêu Ngọc Châu cười tủm tỉm nói: “Nương của cháu cũng nói như vậy.”
Đường đại phu nhân nắm lấy tay của con bé, nói với Đường Thư Nghi: “Hài tử này cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, tính cách rộng rãi.”
Nếu là tiểu cô nương tâm tính chưa ổn định, gặp phải chuyện như vậy, nói không chừng bị dọa sợ đến mức dậy không nổi giường, nhưng nha đầu này còn có thể cười.
Đường Thư Nghi trước giờ không keo kiệt khen ngợi hài tử, cũng cười nói khen ngợi Tiêu Ngọc Châu một hồi. Đường đại phu nhân thấy mẫu tử hai người không chịu chút ảnh hưởng nào từ chuyện hôm qua, vẫn giữ dáng vẻ như ngày thường, liền yên tâm.
Nàng ấy biết Đường Thư Nghi bây giờ hành sự đều không giấu diếm Tiêu Ngọc Châu, cũng không bảo con bé đi ra ngoài, trực tiếp kể lại cuộc nói chuyện giữa Hoàng thượng và Tề Lương Sinh, sau đó Tề Lương Sinh viết thư cho Đường Quốc Công, sau đó nói: “Phụ thân bảo ta nói cho muội, trong khoảng thời gian này đừng hạn chế Ngọc Minh, để nó ra ngoài chơi.”
Đường Thư Nghi không ngờ tới, Tề Lương Sinh lại ở trước mặt Hoàng thượng, che đậy giúp Tiêu Ngọc Minh. Vị Tề đại nhân này đủ ý tứ, nàng càng phải chú ý bồi dưỡng Tề Nhị.
“Ta cũng nghĩ đến vấn đề này,” nàng nói, “Hôm ta đã nói với nó, ra ngoài cứ phô trương thanh thế mà quậy phá.”
Đường đại phu nhân nghe xong liền cười, “Ngọc Minh cũng hiểu chuyện hơn không ít, những ngày tháng tốt đẹp của muội còn ở phía sau.”
“Ngày tháng bây giờ của ta cũng không tệ.” Đường Thư Nghi chân thành nói, nàng thật sự không cảm thấy cuộc sống bây giờ của mình khó khăn.
Nhiều người cho rằng, Tiêu Hoài c.h.ế.t rồi, nàng một mình nuôi ba hài tử, vừa làm cha vừa làm nương, cuộc sống trôi qua khó khăn, nhưng nàng cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt.