Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

“Chúng ta đi vào?” Tiêu Dịch Sinh hỏi.

Tiêu Dịch Nguyên lại liếc nhìn bốn chữ “Thượng Lâm thư viện” trên tấm bảng, nói: “Tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, ngày mai lại đến bái kiến.”

Huynh đệ hai người đi một đoạn xa mới tìm thấy một khách điếm tương đối rẻ ở một nơi hơi hẻo lánh. Bước vào phòng, Tiêu Dịch Nguyên thấp giọng lẩm bẩm: “Khách điếm ở Thượng Kinh đúng là quá đắt, một căn phòng nhỏ như vậy giá một lượng bạc. May mắn vị quý công tử kia hôm nay cho mười lạng bạc, nếu không ngày mai không có đồ mà ăn.”

Tiêu Dịch Nguyên đặt rương hành lý xuống đất, lấy ra hai quyển sách, nói: “Ngày mai ta tìm xem ở đây có chỗ nào chép sách không.”

Trước đây hắn đều nhờ chép sách mới có thể đọc sách.

Tiêu Dịch Sinh thấy hắn lấy sách ra, biết hắn muốn đọc sách, liền không nói nữa, cho dù làm việc cũng nhẹ tay nhẹ chân, sợ ảnh hưởng đến việc đọc sách của hắn.

Phủ Vĩnh Ninh hầu.

Giờ khắc này, Đường Thư Nghi đang ở trong viện của Tiêu Ngọc Thần, nhìn hành lý hắn chuẩn bị để ra ngoài ngao du. Một vài bộ y phục, một vài cuốn sách cùng bút mực giấy nghiễn, lại thêm chút thuốc thường dùng.

“Định cưỡi ngựa sao?” Đường Thư Nghi hỏi.

Tiêu Ngọc Thần ngồi đối diện nàng, nói: “Đúng vậy, cưỡi ngựa thuận tiện hơn một chút.”

Đường Thư Nghi ừm một tiếng, biểu thị đồng ý. Thực ra, nếu như là nàng ra ngoài, nàng càng thích đi xe ngựa hơn, dù sao đồ vật dùng để hưởng thụ cũng nhiều. Nhưng mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, nàng không bắt ép.

“Xa nhà ở ngoài, không có gì quan trọng bằng sự an toàn.” Đường Thư Nghi nhẹ nhàng dặn dò: “Nếu gặp phải người xấu, tài sản và những thứ khác chỉ là thứ yếu, tính mạng mới là quan trọng nhất.”

Tiêu Ngọc Thần gật đầu: “Nhi thần biết.”

“Ngày mai đến cáo từ Phương đại nho?” Đường Thư Nghi hỏi.

Tiêu Ngọc Thần: “Vâng, ngày kia đến chỗ sư phụ, sau đó lên đường.”

Vị sư phụ này tự nhiên là chỉ Tề Lương Sinh.

“Được.” Đường Thư Nghi lấy ra một con dấu nhỏ, đưa cho hắn: “Lấy con dấu nhỏ này, có thể lấy bạc từ tất cả mọi Thông Đạt tiền trang ở trong đất Đại Càn này. Nhưng nhớ một điều, tiền tài không lộ ra ngoài.”

Đường Thư Nghi không nói phải tiết kiệm tiền, ba hài tử nhà bọn họ, lớn lên trong vinh hoa phú quý, căn bản không biết tiết kiệm tiền là gì. Tất nhiên, bọn nhỏ cũng không phải tiết kiệm.

Tiêu Ngọc Thần lần nữa dạ vâng.

Ngày hôm sau, Tiêu Ngọc Thần ăn sáng xong liền dẫn Trường Minh ra khỏi cửa, đến Thượng Lâm thư viện tạm biệt Phương đại nho. Mấy ngày nay Trường Minh không vui lắm, bởi vì Tiêu Ngọc Thần đi ra ngoài cùng Trường Phong mà không dẫn hắn theo.

Thấy sắc mặt hắn có chút rũ xuống, Tiêu Ngọc Thần nói: “Mặc dù ngươi ở nhà, nhưng cũng phải chú ý động tĩnh ở Thượng Kinh, cách mỗi đoạn thời gian ta sẽ gửi thư về, ngươi cần bẩm báo lại với ta. Bởi vì ngươi hành sự chu toàn, ta mới để ngươi ở nhà.”

Trường Minh nghe thấy hắn nói như vậy, trên mặt nở nụ cười, miệng vẫn giải thích cho mình: “Nô tài không cảm thấy không vui, nô tài là không nỡ xa ngài.”

Tiêu Ngọc Thần hừ một tiếng, Trường Minh cười hắc hắc.

Ngồi trong xe ngựa, không bao lâu đã thới Thượng Lâm thư viện. Tiêu Ngọc Thần dẫn Trường Minh đến thư phòng của Phương đại nho, đến cổng viện, nhìn thấy một thư sinh khoảng hai mươi tuổi, đang ở ngoài cửa nói gì đó với gã sai vặt.

Gã sai vặt thấy hắn đến, lập tức khom người mỉm cười nói: “Tiêu thế tử.”

Tiêu Ngọc Thần nhìn vị thư sinh kia, hai người nhìn nhau, hắn gật đầu với đối phương, coi như chào hỏi, sau đó hỏi gã sai vặt: “Phương đại nho có ở đây không?”

“Có, ta dẫn ngài qua.” Gã sai vặt mỉm cười nói.

“Không cần, ta tự mình đi qua.” Tiêu Ngọc Thần vừa nói vừa đi vào trong, Trường Minh ngược lại không theo sau, mà đợi ở bên ngoài.

Tiêu Dịch Nguyên từ Nam Cương đến Thượng Kinh, đi mấy chục vạn dặm, tự nhiên trải qua rất nhiều chuyện, gặp qua rất nhiều người, trong đó không thiếu các công tử ca gia đình cao môn quý phái. Nhưng cũng chưa gặp qua người có dung mạo như Tiêu Ngọc Thần.

Trong lòng cảm khái, tử đệ quyền môn ở Thượng Kinh đúng là khác với người thường.

Đi tới trước gã sai vặt, hắn lại nói: “Phiền tiểu ca thông báo với Phương đại nho một tiếng, đây là thư của lão sư tại hạ gửi cho Phương đại nho.”

Trên mặt gã sai vặt không kiên nhẫn, “Không phải ta không thông báo cho ngươi, ngươi cũng nhìn thấy, có khách quý vừa vào, lát nữa ta sẽ cho ngươi sau.”

Bàn tay đang cầm bức thư của Tiêu Dịch Nguyên siết chặt, sau đó trên mặt nở nụ cười: “Được rồi, tại hạ chờ ở đây.”

Gã sai vặt không để ý đến hắn, đi đến bên cạnh Trường Minh cười nói: “Nghe nói thế tử nhà ngươi sắp ra ngoài ngao du?”

Trường Minh có chút không kiên nhẫn nói chuyện với kẻ nịnh hót như này. Nhưng hắn ta canh cửa trong viện của Phương đại nho, cũng không thể đắc tội, liền nói: “Đúng vậy, hôm nay công tử nhà ta đến đây để cáo từ Phương đại nho.”

“Tiêu thế tử xuất hành trở về, nhất định có thể tiến bộ hơn một bước.” Gã sai vặt nói.

Trường Minh khách khí nở nụ cười, sau đó hai người câu được câu không mà nói chuyện, Tiêu Dịch Nguyên đứng đợi cách đó không xa.

Trong thư phòng, Phương đại nho lại kiểm tra học vấn của Tiêu Ngọc Thần, thấy hắn càng hiểu rõ hơn về triều chính và dân sinh, nghĩ thầm đây có lẽ là kết quả do Tề Lương Sinh chỉ dạy. Trong lòng ông ấy không thể không nói, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân thật sự là dụng tâm lương khổ.

Y tưởng của ông ấy và Tề Lương Sinh không khác biệt lắm, Tiêu Ngọc Thần tư chất trung thượng, nền tảng vững chắc, đi ngao du một năm, lại thêm sự chỉ dạy của ông ấy và Tề Lương Sinh, chắc chắn nắm chắc vị trí tiến sĩ. Về chuyện có thể đậu trạng nguyên hay không, cái này còn phải dựa vào vận khí và suy nghĩ của Hoàng thượng.

Advertisement
';
Advertisement