Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

Viết xong, nàng cho thư vào phong bao, sau đó đưa cho Triệu quản gia, bảo hắn ngay lập tức gửi cho Lý Cảnh Tập, chỉ sợ muộn rồi, hài tử đó sẽ làm ra chuyện gì bốc đồng.

Triệu quản gia cầm lấy thư rồi rời đi, Đường Thư Nghi bảo mọi người dọn cơm, không đợi Tiêu Ngọc Minh nữa. Nhưng vừa ngồi xuống bàn ăn, Thạch Mặc tuỳ tùng của Tiêu Ngọc Minh đến, hành lễ với Đường Thư Nghi xong, hắn nói: “Hôm nay Nhị công tử và Tề nhị công tử đến nhà Nghiêm Ngũ công tử uống rượu, uống say nên Nghiêm Ngũ công tử để Nhị công tử ở lại đó.”

Đường Thư Nghi nghe hắn nói, cúi đầu im lặng nhấp một ngụm canh, sau đó nói: “Sao ba người bọn họ lại đến phủ Nam Lăng bá uống rượu?”

“Nghiêm Ngũ công tử nhận được một con ngựa tốt, vô cùng vui vẻ, ba người họ liền uống chút rượu.” Thạch Mặc nói.

Đường Thư Nghi ừm một tiếng: “Nhận được ngựa gì?”

Thạch Mặc: “Tái ngoại chiến mã?”

Đường Thư Nghi: “Màu gì?”

Thạch Mặc: “Màu đen.”

Đường Thư Nghi: “Ngươi tên là gì?”

Thạch Mặc: “Mặc Tử.”

Thạch Mặc trả lời như lưu loát, nhưng càng như vậy, Đường Thư Nghi càng không tin. Lúc này, Thuý Vân mang theo một đĩa thức ăn đi vào, khi đi ngang qua Thạch Mặc thì ngửi thấy mùi son phấn. Đặt thức ăn lên bàn, nàng ấy quay đầu nhìn Thạch Mặc nói: “Thạch Mặc, hôm nay ngươi và công tử đi đâu, trên người sao lại có mùi son phấn?”

Đường Thư Nghi nghe vậy, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, nàng nhìn Thạch Mặc nói: “Nói thật, Nhị công tử bây giờ đang ở đâu?”

Thạch Mặc bị ánh mắt của nàng ép đến nỗi không thể ngẩng đầu lên, cúi đầu xuống nói: “Nhị công tử đang ở… Ở phủ Nam Lăng bá.”

Đường Thư Nghi hừ lạnh một tiếng, quay đầu phân phó Thuý Vân: “Bảo Triệu quản gia đến phủ Nam Lăng bá, đưa Nhị công tử nhà chúng ta về phủ.”

Nghe thấy lời này, hắn nhanh chóng quỳ xuống, Đường Thư Nghi lại hừ lạnh một tiếng: “Người ở đâu?”

Thạch Mặc run rẩy quỳ trên mặt đất, lúc bảo hắn về báo tin, Nhị công tử nói với hắn, hắn nhanh nhạy hơn Nghiễn Đài, hắn về báo tin nhất định sẽ không bị bại lộ.

Để không bị bại lộ, hắn cũng nghĩ đến tất cả những câu hỏi mà Hầu phu nhân có thể hỏi, đồng thời bịa ra mọi lý do, còn lặp đi lặp lại những lời đó nhiều lần, chỉ sợ quá sợ lắng mà nói sai.

Hắn quả thật không nói sai, nhưng không ngờ cuối cùng lại bị mùi son phấn trên người làm hại.

“Ngươi còn không nói sao?” Đường Thư Nghi đứng dậy đi tới trước mặt Thạch Mặc, cúi đầu nhìn hắn nói: “Ngươi là tuỳ tùng của Nhị công tử, Nhị công tử tốt ngươi cũng tốt, Nhị công tử không tốt, ngươi cũng không tốt. Suy nghĩ cho kỹ, cái gì tốt, cái gì không tốt cho Nhị công tử.”

Thời tiết đầu xuân vẫn còn hơi lạnh, nhưng trên đầu Thạch Mặc đã chảy đầy mồ hôi, một lúc sau hắn nói: “Nhị công tử… Nhị công tử, Tề nhị công tử và Nghiêm ngũ công tử, bây giờ…. bây giờ đang ở Xuân Hương lâu.”

Nghe thấy ba từ Xuân Hương lâu, Đường Thư Nghi tức đến nỗi bàn tay khẽ run lên. Xuân Hương lâu, thanh lâu lớn nhất cao nhất Thượng Kinh bây giờ.

Hít sâu một hơi, giọng nói của nàng còn tính là bình tĩnh nói với Thuý Trúc: “Cầm áo choàng trùm đầu đến đây, chuẩn bị xe ngựa.”

Nói xong nàng suy nghĩ một hồi, lại nói: “Đến Tề phủ và phủ Nam Lăng bá, nói với Tề đại nhân và Nam Lăng bá, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đang ở Xuân Hương lâu.”

Thuý Vân và Thuý Trúc lập tức đi làm, Đường Thư Nghi liếc nhìn Thạch Mặc vẫn đang quỳ trên mặt đất nói: “Nhị công tử vào từ lúc nào?”

“Hơn một khắc trước.” Thạch Mặc nói.

Vào Xuân Hương lâu, Tiêu Ngọc Minh bảo hắn về báo tin, báo tin giả.

Có lẽ vẫn chưa bắt đầu, Đường Thư Nghi nghĩ thầm, Thuý Vân mang theo một chiếc áo choàng trùm đầu màu xanh đậm đến. Đường Thư Nghi bảo nàng ấy mặc vào cho nàng, sau đó quay lại nhìn Tiêu Ngọc Châu nói: “Con ăn cơm trước đi, ăn xong đến thư phòng đọc sách.”

Tiêu Ngọc Châu vội vàng gật đầu, Đường Thư Nghi thấy con bé nghe lời như vậy, trong lòng cảm thấy an ủi phần nào, nhưng nghĩ đến Nhị nhi tử ba ngày không gây chuyện là da ngứa kia của mình, m.á.u trong người nàng lại trào lên não.

Lại liếc nhìn Thạch Mặc đang quỳ trên mặt đất, nàng nói: “Dẫn đường.”

Thạch Mặc vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất, thận trọng đi ra ngoài, theo sau là Đường Thư Nghi cùng với Thuý Vân Thuý Trúc. Ngồi lên xe ngựa, đi chưa đến một khắc, xe ngựa dừng lại trước cửa Xuân Hương lâu.

Đường Thư Nghi được Thuý Vân đỡ xuống xe, Thạch Mặc vội vàng gõ cửa. Sau chục tiếng gõ cửa, mới có một tráng hán hơn hai mươi tuổi mở cửa.

Hắn ta trước tiên nhìn thấy Thạch Mặc đứng ở cửa, mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng nhìn cách ăn mặc của người này, liền biết là tuỳ tùng của vị công tử gia tộc nào đó. Khuôn mặt vốn dĩ có chút không kiên nhẫn, lập tức đổi sang tươi cười, “Tiểu ca có chuyện gì vậy?”

Thạch Mặc liếc mắt nhìn Đường Thư Nghi nói: “Ta đến tìm công tử nhà ta, ngươi nhường đường.”

Lúc này tráng hán mới nhận phía sau còn đứng một người, áo choàng bọc kín kẽ, nhưng ngay cả như vậy, hắn ta cũng có thể nhận ra đó là một nữ tử.

“Cái này… Ở đây chúng ta có quy tắc, không thể….”

“Phủ Vĩnh Ninh hầu.” Đường Thư Nghi ngắt lời hắn ta, nhấc chân bước vào bên trong, Thạch Mặc nhanh chóng đẩy tráng hán ra, sau đó dẫn đường cho Đường Thư Nghi. Thật ra trước đây hắn cũng chưa từng đến đây, nhưng trí nhớ hắn tốt, biết Tiêu Ngọc Minh vào phòng nào.

Tráng hán vừa nghe là người của phủ Vĩnh Ninh hầu, không dám ngăn cản, vội vàng chạy đi bẩm báo với tú bà. Hắn ta biết chuyện hôm nay Nhị công tử phủ Vĩnh Ninh hầu, công tử Tề phủ và phủ Nam Lăng đến đây.

Hắn ta cũng thảo thuận với vài quy công trong lâu, lúc trước luôn nghe thấy danh tiếng ba vị công tử này ở Thượng Kinh, nhưng vẫn chưa thấy người thật, bây giờ mới coi như nhìn thấy, còn nói không chừng sau này bọn họ sẽ trở thành khách quen ở đây. Không ngờ còn chưa kịp làm nóng người, người trong nhà đã đến bắt người.

Advertisement
';
Advertisement