Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

“Ba mươi cái, không cái cũng không được thiếu.” Hắn nói.

Tề lão phu nhân nghe hắn nói vậy, đứng dậy khỏi ghế, tức giận nhìn hắn nói nói: “Người giống như con, cả đời cũng không lấy được tức phụ muốn lấy.”

Tề Lương Sinh: “…….”

Đêm hôm đó, phủ Vĩnh Ninh hầu, phủ Nam Lắng bá và Tề phủ định sẵn không được yên bình, Lý Cảnh Tập ở trong cung trong lòng cũng chẳng bình yên.

Cậu bé ngồi bên chiếc bàn lấm lem, dựa vào ánh nến để đọc những lá thư được gửi từ phủ Vĩnh Ninh hầu, nét chữ giống như nét chữ chú thích trên sách. Đây là lần đầu tiên Vĩnh Ninh Hầu viết thư cho cậu bé, cậu bé có chút hưng phấn và lo lắng.

Khiêm tốn giữ mình, tích lũy sức mạnh, chờ đợi thời cơ, chớ nên bốc đồng…

Một vài từ đập vào trong mắt, trái tim háo hức như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức nguội lạnh. Lại nhìn những lười giải thích phía sau, cậu bé sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Mấy ngày nay, cậu bé đã đọc không ít sách, từ chú thích của Đường Thư Nghi cũng đã học được rất nhiều, cậu bé cảm thấy mình đã ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, có thể thử thay đổi hiện trạng. Không ai hiểu được, cậu bé khát vọng thay đổi hiện trạng như thế nào, khát vọng rời khỏi viện tử rách nát này, lần nữa đứng trước mặt thế nhân.

Ngươi nghĩ xem, lấy tình cảnh hiện tại của ngươi, có thể gánh vác được hậu quả đánh cược hay không.

Câu nói này khiến cậu bé đột nhiên bừng tỉnh, đúng vậy, bây giờ cậu bé cái gì cũng không có, chỉ có một cái mạng. Nếu như thua cược, mạng sống có thể bị mất. Cậu bé bây giờ chỉ có thắng chứ không được thua!

“Điện hạ, có chuyện gì sao?” Lão thái giám đứng thủ ở bên cạnh, thấy cậu toát mồ hôi lạnh đầy đầu, vội vàng đi tới hỏi: “Vĩnh Ninh Hầu nói gì với ngài?”

Lý Cảnh Tập dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó đưa thư cho ông ấy. Lão thái giám nhận lấy bức thư, nghiêng người về phía trước ngọn nến, sau đó cũng sợ hãi một hồi.

Lúc trước Lý Cảnh Tập đã thương lượng với ông ấy làm sao để thay đổi hiện trạng, lúc đó ông ấy cũng cảm thấy mạo hiểm, nhưng đánh cược một ván biết đâu lại thành công. Ông ấy biết Lý Cảnh Tập rất muốn rời khỏi chỗ này.

Bây giờ nhìn thấy dòng chữ trên thư của Đường Thư Nghi, ông ấy cũng toát mồ hôi lạnh. Dùng tay áo lau trán, đưa bức thư cho Lý Cảnh Tập, nhìn cậu bé đặt bức thư lên ngọn lửa nến để nó cháy, nói: “Vĩnh Ninh Hầu phu nhân là thiên tài, thời cơ xoay chuyển vận mệnh của ngài đến rồi.”

Lý Cảnh Nghi gật đầu: “Về sau ta sẽ….”

Cậu bé muốn nói sau này sẽ báo đáp Vĩnh Ninh Hầu, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, cậu bé không biết sau này sẽ như thế nào, lời nói muốn báo đáp cũng không thoát ra khỏi miệng được, nhưng cậu bé sẽ ghi nhớ trong lòng.

“Điện hạ, nếu sau này chúng ta có việc gì, phải thương lượng với Vĩnh Ninh Hầu phu nhân.” Lão thái giám nói.

Mặc dù ông ấy không hiểu biết nhiều, nhưng từ những chú thích dày đặc trong sách mà Vĩnh Ninh Hầu phu nhân gửi đến, có thể thấy nữ tử này không thua kém gì các đại thần trong triều.

Nghĩ đến đây, ông ấy thở dài nói: “Nếu như Vĩnh Ninh Hầu phu nhân là nam tử thì tốt biết bao, điện hạ có thể bái nàng làm sư.”

Lý Cảnh Tập không nói, thật ra từ tận đáy lòng, cậu bé đã coi Vĩnh Ninh Hầu phu nhân là sư phụ rồi.

Thân thể Tiêu Ngọc Minh quả nhiên khoẻ như nghé con, bị thương nặng như vậy, cũng không phát sốt. Sáng hôm sau, Đường Thư Nghi đi gặp thì thấy hắn đang đi tới đi lui trong phòng.

“Cảm giác thế nào?” Đường Thư Nghi đi tới hỏi.

“Chỉ là thương ngoài da, không sao cả.” Nói rồi hắn còn đi nhanh hơn hai bước, ý bảo điều mình nói là thật.

Đường Thư Nghi ừm một tiếng: “Mấy ngày nay ăn đồ thanh nhẹ một chút, ta bảo người nói với phòng bếp.”

Tiêu Ngọc Minh miễn cưỡng gật đầu, hắn thích ăn thịt, ăn miếng thịt lớn, xem ra mấy ngày nay phải chịu đựng. Nghĩ lại, làm chuyện lần này đúng là thiệt thòi. Chỉ là tò mò biến mất không còn một chút.

“Lát nữa, ta đến phủ Tiêu Dao Vương với Ngọc Châu, buổi trưa con tự mình ăn cơm.” Đường Thư Nghi lại nói.

Tiêu Ngọc Minh khó hiểu, “Người đến phủ Tiêu Dao Vương làm gì? Chẳng phải họ không bán căn trạch tử kia sao?”

Đường Thư Nghi nói chuyện nàng và Tiêu Ngọc Châu đến Sùng Quang tự rồi gặp được Thái phi với hắn, sau đó hỏi: “Con nói xem, Thái phi vì cớ gì lại thay đổi thái độ?”

Tiêu Ngọc Minh cau mày, suy nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu: “Con không nghĩ ra được.”

“Ta cũng không nghĩ ra,” Đường Thư Nghi nói, “Trước kia, chúng ta cũng không qua lại gì với Thái phi và Tiêu Dao Vương.”

“Mặc kệ Thái phi là vì nguyên nhân gì, trạch tử kia ngài mua trước rồi tính.” Tiêu Ngọc Minh nói.

“Ta cũng nghĩ như vậy.” Đường Thư Nghi vừa nói vừa đi ra ngoài, miệng còn nói: “Vậy ta đi trước, con ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Tiêu Ngọc Minh đáp một tiếng đã biết, tiếp tục đi tới đi lui trong phòng, hắn thật sự không thể ngồi yên được!

Bên này Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu đến nhà kho, từ bên trong chọn ra một ít quà tặng, chuẩn bị tặng cho Thái phi. Sau đó, mẫu nữ hai người lên xe ngựa đến phủ Tiêu Dao Vương. Đến nơi, liền thấy ma ma bên người Thái phi đừng ở cửa đón họ.

Advertisement
';
Advertisement