Ăn sáng xong, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu và Tề Nhị đến hồ Lãng Nguyệt, Tiêu Ngọc Minh ở nhà thấy nhàn rỗi không chịu được, khăng khăng đòi đi theo, sau đó ba người biến thành bốn người.
Đường Thư Nghi phái người chuẩn bị một chiếc xe ngựa lớn, bốn người bọn họ ngồi một chiếc xe đi qua. Trên đường đi, Đường Thư Nghi cẩn thận giải thích kế hoạch cho Tề Nhị. Cứ như vậy, không hay không biết đã đến trạch tử của Tiêu Dao Vương – Hồ Quang Tạ. Chỉ là, nơi này sắp trở thành trạch tử của Đường Thư Nghi rồi.
Bốn người xuống xe ngựa, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu đi ở phía trước, Tiêu Ngọc Minh và Tề Nhị khập khiễng đi theo phía sau. Khi cửa trạch tử, gõ cửa, cánh cửa mở ra, vẫn là lão giả mà Đường Thư Nghi đã gặp lần trước.
“Hầu phu nhân bình an, Khang Lạc quận chúa bình an, hai vị công tử bình an.” Lão giả hành lễ với đám người Đường Thư Nghi, hiển nhiên biết trạch tử đã đổi chủ.
Đường Thư Nghi gật đầu, đi vào trong, quay đầu nhìn lão giả nói: “Trạch tử này vẫn luôn do ngươi canh giữ?”
“Đúng vậy,” Lão giả nói, “Lão nô tên Trương Vượng, nhiều năm trước dẫn người nhà ra ngoài, gặp phải sơn phỉ, thê nhi đều bị g.i.ế.c chỉ còn lại một mình ta, may mắn được vương gia cứu giúp mới có thể giữ được một mạng. Kể từ đó ta liền đi theo vương gia.”
Đường Thư Nghi ừm một tiếng: “Về sau ngươi có dự tính gì không?”
Trương Vượng cho rằng Đường Thư Nghi muốn đuổi ông ấy đi, vẻ mặt mang theo vài phần gấp gáp, lập tức nói: “Phu nhân, lão nô… lão nô muốn tiếp tục trông coi trạch tử này.”
Đường Thư Nghi thấy ông ấy như vậy, mỉm cười nói: “Muốn tiếp tục ở lại đây tất nhiên không có vấn đề gì, hơn nữa ngươi quen thuộc trạch tử này nhất, sau này còn rất nhiều chỗ cần dùng tới ngươi.”
Trương Vượng nghe nàng nói như vậy, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Lão nô nhất định làm trâu làm ngựa cho phu nhân.”
“Vậy ngươi nói tình hình của trạch tử này đi.” Đường Thư Nghi nói.
“Vâng, trạch tử này tổng cộng năm viện, cách bố trí của mỗi một viện đều do vương gia đích thân thiết kế rồi phái người thu thập…..”
Trương Vượng vừa nói vừa dẫn Đường Thư Nghi bốn người đi dạo khắp trạch tử, đi đi dừng dừng liền trôi qua một buổi sáng. Tiêu Ngọc Minh từ sớm đã bảo Nghiễn Đài ra tửu lâu bên ngoài, đặt một bàn tiệc mang về, bữa trưa trực tiếp ăn ở đây.
Ăn trưa xong, mọi người có chút mệt mỏi, Trương Vượng đưa bọn họ đến phòng nghỉ ngơi. Sắp xếp xong phòng cho Tề Nhị và Tiêu Ngọc Minh xong, Trương Vượng dẫn Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu đi về phía trước, khi đi ngang qua một căn phòng, Đường Thư Nghi Nhi dừng lại bước chân.
Cửa phòng này mở ra, bài trí bên trong nháy mắt trở nên rõ ràng. Đây giống như thư phòng, một bên tường đặt một tủ sách lớn, trước tủ sách là một chiếc bàn.
Điểm nổi bật nhất của căn phòng này chính là, cửa sổ đối diện với cửa đặc biệt lớn, lớn như cửa sổ sát đất ở hiện đại. Nhìn qua mành cửa, có thể nhìn thấy màu xanh mờ ảo bên ngoài, vô cùng đẹp đẽ.
Ngoài ra còn có một chiếc ghế bập bênh trước cửa sổ, lặng lẽ nằm ở đó, như thể đang chờ ai đó đến hưởng dụng. Đường Thư Nghi bất giác nhịn không được bước vào trong, đến bên cửa sổ lớn, duỗi tay đẩy cánh cửa ra, khung cảnh hợp ý người ở bên ngoài hiện ra trước mắt.
Một vài cây chuối duỗi những bè lá to đứng thẳng, những bè lá tươi mới đang nỗ lực sinh trưởng. Cây đào bên cạnh cũng không chịu thua kém mà treo lên mình nụ xuân, mỉm cười trong gió.
“Ngày mưa ngồi ở đây, nghe tiếng mưa rơi, đọc sách uống trà, chắc hẳn mang một hương vị khác biệt.” Đường Thư Nghi không nhịn được nói.
“Ngài suy nghĩ thật giống với vương gia,” Trương Vượng ở phía sau nói: “Lúc đầu vương gia nói, nghe tiếng mưa đánh vào cây chuối, đọc sách nghe đàn nhất định tuyệt mỹ, cho nên mới trồng vài cây chuối ở bên ngoài.”
Đường Thư Nghi nghe thấy những lời này, trong lòng nhịn không được nói, vị Tiêu Dao vương này thật sự là một người biết hưởng thụ.
Đường Thư Nghi đứng trước cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài một lúc, phất tay bảo Trương Vượng ra ngoài, nàng và Tiêu Ngọc Châu nghỉ ngơi trong căn phòng này, vừa hay bên trong có một tháp và một ghế bập bênh. Nàng để Tiêu Ngọc Châu nằm trên tháp nghỉ ngơi, còn nàng ngồi trên ghế bập bênh trước cửa sổ lớn, cảm nhận ánh nắng và gió mát bên ngoài, trong lòng một mảnh yên bình.
Nàng quyết định rồi, về sau đây chính là phòng làm việc của nàng.
Nghỉ ngơi một lúc, lại đi theo Trương Vượng thăm quan trạch tử, trong lòng Đường Thư Nghi cũng có ý tưởng, mỗi một viện của trạch tử này nên sử dụng như thế nào. Thăm thú xong, bọn họ lại đi dạo bên ngoài một vòng, Đường Thư Nghi chủ yếu muốn xem nên sắp xếp bãi đỗ xe như thế nào.
Bãi đậu xe ở cổ đại không giống như bãi đậu xe ở hiện đại, không thể để hoàn toàn ở ngoài trời. Phương tiện giao thông ở cổ đại có ngựa, xe ngựa và kiệu, cho dù là loại nào, khi trời mưa đều chịu ảnh hưởng rất lớn. Do đó bãi đậu xe không thể ở ngoài trời. Hơn nữa còn phải chuẩn bị đồ ăn cho ngựa, cũng như nơi nghỉ ngơi cho mã phu và kiệu phu.
Hội quán cao cấp, dịch vụ đương nhiên cũng phải là hạng nhất.
Dạo quanh bên ngoài trạch tử một vòng, Đường Thư Nghi bảo Trương Vượng chuẩn bị bút mực, sau đó nói với Tề Nhị: “Vẽ lại bố cục của trạch tử này.”
Tề Nhị: “…….” Ta là học sinh kém, chữ viết miễn cưỡng viết được ngay ngắn, vẽ vời lại càng mù tịt!
Nhưng hắn có thể nói không biết sao? Không thể! Nếu không sự phụ chê hắn ngốc không dạy nữa thì phải làm sao?
Hắn khập khiễng ngồi sau bàn làm việc, giả vờ bình tĩnh cầm bút lông lên, nhúng vào mực, chuẩn bị khai bút, nhưng vì quá lo lắng làm tay khẽ run lên, “tách”, một giọt mực rơi xuống giấy.
Đường Thư Nghi: “Chậc!”
Tề Nhị nghe thấy tiếng chậc của Đường Thư Nghi, vội vàng cầm lấy tờ giấy trên bàn vò thành một cục rồi ném sang một bên, lập tức lấy ra tờ giấy khác. Nhưng lần này hắn càng hoảng sợ hơn, bút lông vừa chạm vào giấy liền bị nhoè đi, sau đó hắn lại nghe thấy Đường Thư Nghi chậc một tiếng.