Hạng Tướng quân khuôn mặt chữ điền, lưng hùm vai hổ, ngồi ở đó như một toà tháp sắt. Mà Hướng đại tướng quân phu nhân lại là một mỹ nhân nhỏ nhắn yêu kiều, vô cùng xinh đẹp.
Đường Thư Nghi đột nhiên nhớ tới bộ phim, Người đẹp và…
Thấy nàng đến, ba người vội vàng đứng dậy, Hướng đại tướng quân chắp tay hành lễ: “Xin lỗi.”
Sau đó, không có sau đó …
Giọng nói của hắn rất chân thành, động tác hành lễ cũng không mang theo chút ý chiếu lệ chút nào, nếu không phải như vậy, Đường Thư Nghi sẽ cảm thấy vị tướng quân này đến xin lỗi chỉ là làm cho có lệ. Nào có ai xin lỗi lại chỉ nói vẻn vẹn hai từ như này?
“Thực sự xin lỗi,” Hướng đại tướng quân phu nhân vẻ mặt áy náy nói: “Hài tử này tỉ thí võ nghệ với Nhị công tử nhà ngài, xuống tay không biết nặng nhẹ.”
Nói rồi, nàng ấy đẩy Hướng ngũ cô nương, giọng nói nghiêm khắc: “Còn không mau xin lỗi Hầu phu nhân?”
Hướng ngũ cô nương hành lễ thật sâu với Đường Thư Nghi, “Thật sự xin lỗi, lúc đó ta không khống chế tốt sức lực của mình, còn làm tổn thương Nhị công tử, ta nhận đánh nhận phạt.”
Lúc đó nàng ấy thật sự không nghĩ tới Tiêu Ngọc Minh lại ngã trúng xe ngựa, nàng ấy còn tưởng rằng hắn sẽ rơi vào vũng nước.
Thái độ của ba người bọn họ rất chân thành, nhưng Đường Thư Nghi không thể nói lời tha thứ, hai cái xương sườn cứ thế mà bị gãy, không cần nghĩ cũng biết đau đến mức nào.
“Ngồi xuống đi.” Đường Thư Nghi đi đến chính vị ngồi xuống, ba người Hướng gia cũng ngồi xuống.
“Nhị công tử bây giờ thế nào rồi?” Hướng phu nhân lo lắng hỏi.
Đường Thư Nghi không giấu diếm, “Gãy hai cái xương sườn, còn đang nằm sấp trên giường.”
“Cái này…”
Hướng đại tướng quân và Hướng phu nhân không ngờ lại nặng như vậy, ngay cả Hướng ngũ cô nương cũng như vậy. Nàng ấy biết Tiêu Ngọc Minh va chạm không nhẹ, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến như vậy, vẻ áy náy trên mặt nàng ấy càng nhiều thêm vài phần.
Ba người Hướng gia không ngờ Tiêu Ngọc Minh lại bị gãy hai cái xương sườn, vẻ áy náy trên mặt càng nặng nề hơn. Hướng phu nhân hung tợn trừng mắt nhìn Hướng ngũ cô nương, xin lỗi nói: “Chúng ta có thể đi gặp Nhị công tử được không?”
Đường Thư Nghi gật đầu, đứng dậy đưa bọn họ đến viện của Tiêu Ngọc Minh. Đến cửa phòng trong, Thạch Mặc đang canh gác ở đây, thấy bọn họ lập tức hành lễ, sau đó nói: “Đại phu đang bôi thuốc cho Nhị công tử.”
Loại trường hợp này, Hướng phu nhân và Hướng ngũ tiểu thư không thích hợp đi vào. Đường Thư Nghi liếc nhìn Hướng đại tướng quân, “Tướng quân vào với ta đi.”
Phải để bọn họ thấy Tiêu Ngọc Minh bị thương nặng như thế nào, chuyện tiếp theo mới dễ nói.
Hướng đại tướng quân ừm một tiếng, đi theo Đường Thư Nghi vào phòng trong. Thấy đại phu đang bôi thuốc Tiêu Ngọc Minh, mà Tiêu Ngọc Minh la hét đau đớn, thấy Đường Thư Nghi và Hướng đại tướng quân đến, lập tức ngậm miệng, nghiến răng chịu đựng cơn đau.
Hướng đại tướng quân vẻ mặt nghiêm trọng, ban đầu hắn còn tưởng Tiêu Ngọc Minh chỉ bị thương một chút, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Đứng ở mép giường, hắn cau mày nhìn Tiêu Ngọc Minh trên trán toát đầy mồ hôi, nói: “Luyện võ, không chỉ luyện chiêu thức, còn phải luyện gân cốt. Nếu như…”
Hắn muốn nói nếu như chăm chỉ luyện gân cốt, cho dù bị va đập một chút cũng sẽ không bị gãy xương. Nhưng lời phía sau còn chưa kịp nói ra, tiếng ho của Hướng phu nhân từ bên ngoài truyền đến, hắn liền nuốt những lời tiếp theo xuống.
Đường Thư Nghi coi như nhìn rõ, Hướng đại tướng quân này là một thẳng nam chính hiệu, còn là một thẳng nam miệng kín như hũ nút.
“Hài tử này từ nhỏ đã thích múa đạo nghịch thương,” Đường Thư Nghi nói: “Nhưng khi Hầu gia nhà ta còn sống, quanh năm trấn giữ biên cương, chúng ta lại ở Thượng Kinh, ta lại không biết dạy hài tử tập võ như thế nào, mới làm chậm trễ nó.”
Hướng đại tướng quân ừm một tiếng, trầm mặc một lúc, hắn nói: “Là Tiểu Ngũ không đúng, nếu ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói với ta.”
Đường Thư Nghi chính là muốn câu này, nàng nói: “Hầu gia nhà ta nói đợi nó hai ba tuổi liền đích thân dạy dỗ nó, chỉ là không nghĩ tới…”
Vẻ mặt Đường Thư Nghi mang theo bi thương, Hướng đại tướng quân lại mím môi, Đường Thư Nghi nghĩ có lẽ hắn sẽ nói gì đó, nhưng hắn cái gì cũng không nói, nàng chỉ có thể lại nói: “Hầu gia nhà ta mất, hài tử này không có ai dạy võ cho nó, hy vọng đại tướng quân có chỉ dạy nó một hai.”
Đường Thư Nghi cúi sâu người hành lễ với hắn, Hướng đại tướng quân cau chặt mày. Quan hệ giữa hắn với Tiêu Hoài không tệ, Tiêu Hoài cũng đã từng giúp hắn không ít chuyện. Nếu trong phủ Vĩnh Ninh Hầu phủ có chuyện gì, hắn nhất định sẽ cố hết sức giúp đỡ, nhưng nhận vị công tử bột này làm đệ tử, hắn cũng không muốn.
Một siêu cấp thẳng nam, chắc chắn muốn nói cái gì thì nói cái đó, hắn mở miệng nói, “Không…”
“Khụ khụ!”
Bên ngoài lại truyền đến tiếng ho của Hướng phu nhân, Hướng đại tướng quân lại nuốt những lời phía sau xuống. Đường Thư Nghi trong lòng muốn cười lớn ra tiếng, không ngờ vị tướng quân lưng hùm vai hổ này lại là người nghe lời tức phụ. Chỉ có thể nói Hướng phu nhân uy vũ.
Đúng vào lúc này, đại phu bôi thuốc cho Tiêu Ngọc Minh xong, sau đó cầm hộp thuốc đi ra ngoài. Hướng phu nhân đang ngồi bên ngoài thấy vậy, lập tức đứng dậy đi vào phòng trong, chỉ sợ trượng phu không biết nói chuyện nhà mình lại nói ra những lời khó nghe.
Nàng ấy đi vào, đi đến mép giường nhìn Tiêu Ngọc Minh, vẻ mặt đau lòng nói: “Đáng thương.”