Hướng đại tướng quân không nhận được câu trả lời từ hắn, quay đầu liếc nhìn hắn nói: “Không muốn?”
Tiêu Ngọc Minh mím môi, nghĩ đến ánh mắt háo hức của Đường Thư Nghi khi đến đây, hắn lại siết chặt nắm đ.ấ.m nói: “Muốn.”
Hướng tướng quân ừm một tiếng, sau đó tiếp tục xem so đấu trên sân. Tiêu Ngọc Minh không làm tuỳ tùng như thế nào, cẩn thận suy nghĩ bình thường Nghiễn Đài và Thạch Mặc làm như thế nào, hắn di chuyển bước chân đứng sau lưng Hướng đại tướng quân.
Hướng đại tướng quân dùng khóe mắt liếc nhìn hắn, nhưng không nói gì, tiếp tục nhìn chằm chằm vào so đấu trên sân. Không lâu sau cuộc so đấu kết thúc, Hướng tướng quân mặt không biểu tình nói tiếp tục luyện tập, sau đó đứng dậy rời đi.
Tiểu Ngọc Minh bây giờ là tuỳ tùng, lúc nào cũng phải đi theo, hắn lập tức vội vàng theo sau. Hai người một trước một sau đi đến trước một viện tử, thấy có hai binh sĩ cường tráng đứng trước cửa, hai người nhìn thấy nhìn thấy Hướng đại tướng quân liền hành lễ.
Hướng đại tướng quân duỗi tay chỉ vào Tiêu Ngọc Minh: “Tuỳ tùng của ta, sau này không cần ngăn cản.”
Hai binh sĩ liếc nhìn Tiêu Ngọc Minh, nhớ rõ mặt của hắn xong đều đáp vâng. Hướng đại tướng quân bước vào trong, Tiêu Ngọc Minh vội vàng đi theo. Bước vào mới biết, đây là thư phòng, chẳng trách có binh sĩ chuyên môn canh gác.
Tướng quân nắm giữ quân quyền trong tay, trong thư phòng ẩn giấu nhiều bí mật quân sự, người bình thường không thể đến gần. Hướng đại tướng quân bảo hắn làm tuỳ tùng, nhưng trong lòng Tiêu Ngọc Minh lại có chút không vui. Nhưng bây giờ hắn một chút không vui cũng không có.
Hướng đại tướng quân đã có thể dẫn hắn đến thư phòng, hơn nữa về sau có thể tùy ý ra vào, là đã cho hắn một sự tín nhiệm rất lớn, hắn còn tin chắc, đại tướng quân đây là đang khảo nghiệm hắn. Sau khi hiểu rõ ẩn ý bên trong, hắn bắt đầu làm việc mà không gặp chút rào cản tâm lý nào.
Hơn nữa, tuỳ tùng của Hướng đại tướng quân không phải ai cũng có thể làm.
Thấy Hướng đại tướng quân bước vào thư phòng, hắn đi đến phòng bên cạnh, thấy bên trong có hai tiểu nha hoàn đang đun nước, hắn mỉm cười đi tới nói: “Ta là tuỳ tùng của đại tướng quân, đại tướng quân muốn uống trà.”
Tiểu nha hoàn nghe vậy vội vàng pha trà, đặt vào khay trà đưa cho hắn, còn mang theo chút tò mò mà đánh giá, tên tuỳ tùng này ăn mặc cũng quá đẹp.
Tiêu Ngọc Minh không biết nha hoàn đang nghĩ gì, cầm khay trà đi vào thư phòng, đi đến bên bàn làm việc rót một tách trà, đặt ở bên tay Hướng đại tướng quân, nói: “Tướng quân, trà.”
Hướng đại tướng quân lại ừm một tiếng, Tiêu Ngọc Minh chờ hắn phân phó, nhưng đợi một lúc, cái gì cũng không có, đại tướng quân vẫn luôn nhìn một tấm bản đồ. Hắn hướng mắt nhìn về phía bản đồ, nhưng xem không hiểu. Hướng đại tướng quân đối với loại hành động này của hắn, không nói một lời.
…….
Ở hậu viện, Đường Thư Nghi và Hướng phu nhân trò chuyện vui vẻ. Hướng phu nhân cũng xuất thân tướng môn, nhưng là tướng môn không có nhiều quân quyền trong tay. Nàng ấy và Hướng đại tướng quân là kiểu thanh mai trúc mã, đến tuổi liền thành hôn.
Từ cuộc trò chuyện, Đường Thư Nghi có thể nhìn ra, Hướng phu nhân rất được sủng ái. Hướng đại tướng quân có tổng cộng bốn hài tử, tất cả đều là do Hướng phu nhân sinh, hơn nữa, Hướng đại tướng quân đến một thiếp thất cũng không có. Đây tuyệt đối là chuyện hiếm thấy ở thời cổ đại.
Hướng ngũ cô nương vẫn luôn ở bên người bọn họ, Đường Thư Nghi cảm thấy, có lẽ Hướng phu nhân cũng muốn lấy mình làm gương. Chỉ là không biết có hiệu nghiệm hay không.
Đường Thư Nghi trò chuyện với Hướng phu nhân một lúc, sau đó cáo từ hồi phủ, Tiêu Ngọc Minh vẫn ở trong phủ đại tướng quân làm tuỳ tùng.
Sau khi Đường Thư Nghi về phủ, Triệu quản gia liền đến Thế An Uyển bẩm báo với nàng: “Phu nhân, Ngô nhị tiểu thư c.h.ế.t rồi.”
Động tác uống trà của Đường Thư Nghi khẽ dừng lại, sau đó sắc mặt như thường nói: “Nhị hoàng tử ra tay khá nhanh.”
Triệu quản gia gật đầu đồng ý, sau đó nói: “Trương ngũ công tử muốn từ hôn với đại tiểu thư Triệu gia, Triệu gia truyền ra nguyên nhân từ hôn là do Ngô nhị tiểu thư có tư tình với Trương ngũ công tử.”
“Ngô nhị tiểu thư trước đây đã bị Đại công tử nhà ta từ hôn, bây giờ lại truyền ra danh tiếng như vậy, mà mẫu thân của Trương ngũ công tử lấy c.h.ế.t cưỡng ép, không đồng ý hôn sự giữa nàng ta và Trương ngũ công tử. Dưới tình huống như vậy, Ngô nhị tiểu thư không thể tiếp tục ở trong khuê phòng, liền đến Sùng Quang tự xuất gia làm sư cô.”
Đường Thư Nghi nhướng mày, đến Sùng Quang tự làm sư cô, đây là muốn ngã chỗ nào đứng dậy từ chỗ đó sao?
“Sau đó thì sao?” Nàng hỏi.
Triệu quản gia: “Sau khi Ngô nhị tiểu thư thành sư cô, ngày nào Trương ngũ công tử cũng đến tìm nàng ta. Đêm qua, phòng của Ngô nhị tiểu thư bốc cháy, người chưa chạy ra, c.h.ế.t ở bên trong. Trương ngũ công tử biết chuyện, cũng muốn c.h.ế.t cháy tuẫn tình, nhưng sau đó lại bị mẫu thân ngăn cản.”
Đường Thư Nghi: “…….”
Được rồi, nàng không thể nào hiểu được cách hoạt động não của những người yêu đương mù quáng.
“Tiêu Dịch Nguyên bây giờ thế nào?” Đường Thư Nghi hỏi.
Triệu quản gia: “Bây giờ vẫn chưa phát hiện chỗ nào dị thường, chỉ là người của Nhị hoàng tử vẫn đang nhìn chằm chằm.”
Đường Thư Nghi ừm một tiếng để Triệu quản gia rời đi, nàng ngồi trên ghế gấm ngây người một lúc, sau đó nên làm gì thì làm đó, Ngô Tĩnh Vân chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời của nàng mà thôi.