Nhưng Tiêu Dịch Nguyên đang ở trong phòng ngủ của Thượng Lâm thư viện lại làm thế nào cũng không thể ngủ được. Trong phòng không tối lắm, hắn nằm trên giường mở hai mắt nhìn xà ngang. Những hình ảnh quá khứ từ nhỏ đến lớn loé lên trong tâm trí của hắn.
Khi hắn sinh ra, nhà bọn họ vẫn chưa có nơi ở cố định, hắn được sinh ra trong một ngôi miếu đổ nát. Lúc đó gia đình vô cùng nghèo khổ, vỏ cây ven đường cũng có thể nhai nuốt, nương hắn sính hắn xong cũng không ăn được miếng cơm ngon nào, cho nên không có sữa, hắn uống nước rau dại mà lớn lên.
Sau đó người một nhà bọn họ đi về phía nam, cuối cùng ở Nam Cương tìm được một nơi dừng chân, gia đình cũng coi như ổn định, nhưng cuộc sống vẫn khốn khổ như trước.
Tổ mẫu hắn ngày nào cũng nói, nếu lúc đầu không để tổ phụ tòng quân thì tốt rồi. Tổ mẫu nói tổ phụ thông minh lại chăm làm, thân thể cường ngạnh mạnh mẽ, vào núi một chuyến có thể kiếm đủ lương thực cho gia đình ăn trong một tháng. Còn nói, khi tổ phụ còn ở nhà, cả nhà gần như chưa từng bị cắt thịt, vì tổ phụ hắn rất giỏi săn bắn.
Lúc đó bọn họ nghe xong đều chảy nước dãi, bọn họ một năm chưa chắc đã ăn được một miếng thịt. Bọn họ đều nghĩ, nếu tổ phụ còn sống thì tốt quá, nhưng tổ phụ của họ đã chết.
Nhưng bây giờ người nói với hắn, lúc đầu tổ phụ của hắn không chết, mà theo tiên hoàng giành giang sơn lập được đại công, được phong hầu tước, nhưng hắn lại cưới một cao môn quý nữ.
Trong lòng nghẹn đến hoảng.
Tuy nhiên, hắn biết rằng những chuyện mình gặp phải bây giờ chắc chắn không đơn giản, thậm chí hắn có chút hoài nghi những điều trong thư nói có phải là thật hay không. Nhưng hắn phân biệt như thế nào? Hắn là một thư sinh nghèo, trong Thượng Kinh khổng lồ này không quen biết được mấy ai, làm sao có thể nghe được tin tức của phủ Vĩnh Ninh hầu?
Hơn nữa còn có người có ý đồ xấu muốn lợi dụng hắn.
Hắn vốn định hỏi Phương đại nho, nhưng mà, sự việc còn chưa biết thật giả, hắn làm sao có thể hỏi? Phương đại nho đối với hắn không tồi, nhưng còn lâu mới đến mức có thể hoàn toàn tin tưởng.
Đêm hôm đó hắn không tài nào ngủ được, nhưng cũng không dám quay qua lật lại, bởi vì có người trong phòng ngủ ôm ý không tốt với hắn.
Cuộc sống trước đây của hắn tuy rằng vất vả, nhưng chưa bao giờ phức tạp như vậy.
Sáng hôm sau, Đường Thư Nghi bảo người đưa một bộ y phục bình thường đến cho Tiêu Ngọc Minh. Tiêu Ngọc Minh vẫn luôn không quan tâm lắm đến việc mình mặc gì, trực tiếp thay đổi y phục rồi đến phủ Hướng đại tướng quân.
Thật ra mỗi người gần như đều muốn nỗ lực để chính mình trở nên tốt hơn, nhưng nếu như phương hướng và phương pháp nỗ lực không đúng, chỉ sẽ luôn thật bại, từ đó mất đi tự tin, cuối cùng từ bỏ hoặc sống một đời tầm thường vô vị.
Nhưng nếu tìm được phương hướng và phương pháp đúng đắn, vậy thì những nỗ lực đó sẽ có kết quả, cũng khiến con người ngày càng tự tin hơn. Tiêu Ngọc Minh hiện tại đang đã tìm ra phương hướng và phương pháp phù hợp, hắn cảm thấy cả người mình đều tràn đầy năng lượng.
Là một mẫu thân, hài tử đang từng chút trở nên tốt hơn, Đường Thư Nghi cũng thấy cả người tràn đầy năng lượng. Ăn sáng xong, nàng gọi Ngưu Hoành Lượng đến Thế An Uyển, hỏi thăm tình hình của nhi tử hắn xong liền nói: “Có muốn đến Thượng Lâm thư viện đọc sách không, nếu muốn ta sẽ bảo Triệu quản gia sắp xếp.”
Ngưu Hoành Lượng ngạc nhiên đến mức không biết nên nói gì, hắn cúi sâu người hành lễ với Đường Thư Nghi, “Đại ân đại đức của phu nhân, tiểu nhân ghi mãi trong lòng.”
Cho dù là cổ đại hay hiện đại, chỉ cần là gia trưởng biết nhìn xa, đều sẽ đặt việc giáo dục hài tử lên hàng đầu. Nhi tử của Ngưu Hoành Lượng thích đọc sách, cũng có chút thiên phú, nhưng với khả năng của hắn, chỉ có thể đưa hài tử đến một gia thục không tồi lắm.
Hắn gần như không nghĩ đến, chuyện đưa hài tử đến Thượng Lâm thư viện đọc sách. Hắn biết cầu Đường Thư Nghi có lẽ sẽ có thể, nhưng trong Hầu phủ có nhiều người như vậy, không chỉ có mình hài tử của hắn biết đọc sách, hắn đi cầu người khác cũng đi, kết quả cuối cùng ai cũng không đi được.
Thượng Lâm thư viện cũng không phải do Hầu phủ mở ra, đưa người vào bên trong cũng cần phải đi quan hệ.
Nhưng bây giờ Đường Thư Nghi chủ động nói với hắn, đưa hài tử nhà hắn đến Thượng Lâm thư viện, làm sao có thể không vui mừng cho được.
Thấy hắn hưng phấn như vậy, Đường Thư Nghi mỉm cười nói: “Ta cũng phải cảm ơn ngươi đã hết lòng chỉ dạy Ngọc Minh.”
“Đó là chuyện tiểu nhân nên làm.” Ngưu Hoành Lượng chân thành nói.
Hắn làm việc cho Hầu phủ, cầm bạc của Hầu phủ, nhận sự bảo hộ của Hầu phủ, nên vì Hầu phủ mà tận tâm tận lực làm việc.
Sau khi Ngưu Hoành Lượng rời đi, Đường Thư Nghi lại sai người gọi Triệu quản gia đến, bảo hắn đưa nhi tử của Ngưu Hoành Lượng đến Thượng Lâm thư viện. Triệu quản gia nghiêm túc đáp vâng, sau đó nói: “Người đang theo dõi Tiêu Dịch Nguyên hồi báo, hôm qua Tiêu Dịch Nguyên hình như có chút bất thường.”
Đường Thư Nghi khẽ cau mày, “Có gì bất thường?”
Triệu quản gia: “Hắn khắc khổ đọc sách, trước giờ chưa từng lãng phí một chút thời gian, nhưng hôm qua hắn một mình ngồi bên hồ rất lâu. Trước khi rời đi, thần sắc ngưng trọng. Còn nữa, người của Nhị hoàng tử, tìm một người tên là Thang Tử Ngang, Thang Tử Ngang này sống cùng một phòng ngủ với Tiêu Dịch Nguyên.”
Đường Thư Nghi suy nghĩ một hồi: “Hẳn là Nhị hoàng tử đã có động tĩnh, không cần quan tâm, chờ xem xảy ra chuyện gì.”
Nàng muốn biết lựa chọn của Tiêu Dịch Nguyên rồi mới thực hiện bước tiếp theo.
Mà Tiêu Dịch Nguyên, trải qua một đêm suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ rõ ràng. Cho dù tổ phụ của hắn Tiêu Thành Côn là lão Vĩnh Ninh Hầu, nhưng ông ấy đã c.h.ế.t rồi, cho dù nhi tử của ông ấy Tiêu Hoài cũng đã chết, hiện tại người làm chủ Hầu phủ chính là Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, người không có quan hệ huyết thống với hắn.
Cho dù hắn đi nhận thân, người ta cũng nhận rồi, lại có thể làm gì? Chẳng qua chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
Hơn nữa, cho dù là phủ Vĩnh Ninh hầu, hay là người gửi thư cho hắn, bây giờ hắn đều không thể đắc tội. Hiện giờ hắn tốt nhất nên bo bo giữ mình, coi như chưa nhận được bức thư kia, coi như hắn không biết gì cả.
Mục tiêu của hắn là khoa cử, không thể vì chuyện khác mà bỏ lỡ nghiệp học.