Hoàng đế nghe thấy bà ấy nói vậy, lông mày nhíu lại, nói: “Ngài có nghĩ đến chuyện, từ tông thất chọn ra một hài tử cho Thừa Duẫn, cũng coi như đời sau của đệ ấy hay không?”
“Xem duyên phận đi.” Thái phi nói.
“Nếu ngài có ý tưởng đó, trẫm sẽ gọi hài tử trong tông thất đến, ngài tuỳ tiện chọn.”
Thái phi lắc đầu, “Để nói sau đi.”
Hàng đế thấy bà ấy nói như vậy cũng không kiên trì nữa, nói: “Khi nào ngài có ý tưởng muốn nhận người thừa tự thì nói với trẫm.”
Thái phi ừm một tiếng, sau đó hai người lại không nặng không nhẹ mà tán gẫu một lúc, thái phi liền mượn cớ có chuyện rời khỏi cung.
Hoàng đế trở lại ngự thư phòng, bắt đầu suy nghĩ mục đích thái phi vào cung lần này. Y lại nhớ lại những gì hai người bọn họ đã nói, cuối cùng cảm thấy thái phi vì phủ Vĩnh Ninh hầu mà đến.
Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của Lý Cảnh Minh, sợ hắn giận chó đánh mèo lên phủ Vĩnh Ninh hầu, cho nên mới đặc biệt tiến cung? Nhưng mà, từ khi nào thái phi có quan hệ tốt với phủ Vĩnh Ninh hầu như vậy?
“Đi tra liên lạc giữa thái phi và phủ Vĩnh Ninh hầu.” Hoàng đế quay đầu lại nói với Tiêu Khang Thịnh.
Tiêu Khang Thịnh nhận lệnh đi ra ngoài, trong lòng Hoàng đế lại bắt đầu cảm thấy ngột ngạt. Thái phi vì phủ Vĩnh Ninh hầu, đặc biệt tiến cung một chuyến, có phải các đại thần khác cũng cho rằng, y sẽ giận lây lên phủ Vĩnh Ninh hầu không?
Khi chưa phải là hoàng đế, y cả ngày suy nghĩ nếu mình trở thành Hoàng đế sẽ không còn bị chuyện gì ràng buộc. Nhưng sau khi thực sự trở thành Hoàng đế, y phát hiện, càng có nhiều chuyện ràng buộc hơn.
Đôi khi y thực sự tuỳ hứng mà nghĩ, không làm minh quân đáng ghét gì đó nữa. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ mà thôi.
……
Thái phi rời khỏi hoàng cung trở về Vương phủ, liền đến thư phòng, cầm bút viết một hàng chữ trên mảnh giấy nhỏ, sau đó đi đến trước cửa sổ, mở lồng chim lấy chim bồ câu bên trong ra, sau đó buộc tờ giấy vào chân chim bồ câu, đẩy cửa sổ buông tay ra để chim bồ câu bay đi.
Nhìn chim bồ câu bay càng lúc càng cao, càng ngày càng xa, thái phi lẩm bẩm: “Nhanh thôi, nhanh thôi.”
……
Tiêu Dịch Nguyên lại ở phủ Vĩnh Ninh hầu thêm vài ngày, trong khoảng thời gian này, Đường Thư Nghi vẫn luôn cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Nhị hoàng tử. Thấy phủ Nhị hoàng tử bị ngự lâm quân bao vây kín như bưng, ngay cả một con ch.ó cũng không thể ra khỏi phủ Nhị hoàng tử. Cho dù là thức ăn, cũng có người mỗi ngày đặc biệt đưa đến.
Hoàng đế cho dù có đau lòng nhi tử đến đâu, nhưng nhi tử so sánh với hoàng vị, vẫn là hoàng vị quan trọng hơn. Lần này Nhị hoàng tử đã phạm phải cấm kỵ của Hoàng đế.
Cho dù thế nào, nguy cơ tạm thời được giải quyết, nàng liền để Tiêu Dịch Nguyên trở về Thượng Lâm thư viện. Trùng hợp, khi Tiêu Dịch Nguyên rời khỏi phủ Vĩnh Ninh hầu, vừa hay ở cửa gặp được Đường An Lạc đến tìm Tiêu Ngọc Châu chơi.
Hai người gặp mặt nhau liền sững sờ, sau đó Tiêu Dịch Nguyên cong lưng chắp tay về phía Đường An Lạc trước, Đường An Lạc cũng hồi lễ với hắn, sau đó hai người một người đi ra một người vào trong.
Mà Tiêu Dịch Nguyên cuối cùng cũng biết, đó chính là tiểu thư của phủ Đường Quốc Công. Trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy ngột ngạt.
Khi đến Thượng Lâm thư viện, hắn đến thư phòng của Phương đại nho trước, không giấu diếm, nói cho Phương đại nho biết tất cả những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
“Thật sự không nghĩ tới, ngươi và phủ Vĩnh Ninh hầu còn có loại quan hệ như vậy.” Phương đại nho nói: “Chuyện lúc đầu lão Hầu gia tìm tức phụ, ta cũng nghe nói qua. Ai, chỉ có thể nói tạo hoá trêu người.”
Tiêu Dịch Nguyên gật đầu, Phương đại nho nhìn hắn nói: “Mặc dù Vĩnh Ninh Hầu phu nhân hành sự không làm theo lẽ thông thường, nhưng là người nói đạo lý. Tính khí của Tiêu Ngọc Thần càng đoan chính, mặc dù Tiêu Ngọc Minh bướng bỉnh, nhưng cũng chưa từng làm ra chuyện đại gian đại ác nào, phủ Vĩnh Ninh hầu có thể giao lưu. Người hướng chỗ cao mà đi, giữ quan hệ tốt với phủ Vĩnh Ninh hầu đối với ngươi không có chỗ xấu.”
“Học sinh hiểu.” Tiêu Dịch Nguyên chân thành nói: “Người của Hầu phủ đối xử với học sinh rất tốt.”
Phương đại nho cười hai tiếng: “Vậy là tốt rồi, chỉ là trong khoa cử, ngươi phải cạnh tranh cao thấp với Tiêu Ngọc Thần. Ngươi phải nỗ lực, hắn còn có một sư phụ khoa cử đậu trạng nguyên.”
“Học sinh nhất định sẽ nỗ lực.” Tiêu Dịch Nguyên nói.
Mà giờ phút này, tình huống của Tiêu Ngọc Thần mà bọn họ đang nhắc tới cũng không tốt lắm, đang chạy thục mạng đây.
Trong khu rừng rậm rạp, một nhóm người đang điên cuồng chạy , phía sau bọn họ có mấy chục tên sơn phỉ cường tráng đang đuổi theo.
Tiêu Ngọc Thần dùng hết sức bình sinh mà chạy, búi tóc trên đầu đã lỏng lẻo, khuôn mặt dính đầy tro bụi, áo choàng màu xám nhạt cũng trở nên bẩn thỉu không ra dạng gì. Đây có lẽ là thời gian nhếch nhác nhất trong mười bảy mười tám năm nay của hắn. Quan Nghi Niên bên cạnh cũng nhếch nhác không kém.
Phía sau họ có một nữ tử mặc hoa phục, cũng đang cầm váy dùng hết sức bình sinh mà chạy, chỉ là hoa phục của nàng ấy cũng bẩn đến không ra hình dáng gì. Đột nhiên, đôi chân nàng ấy chùng xuống cả người ngã xuống đất.
Tiêu Ngọc Thần nghe thấy thanh âm, quay đầu lại nhìn, thấy nàng ấy ngã xuống đất, rối rắm một lát, xoay người đi tới, đỡ nàng ấy dậy, sau đó kéo tay nàng ấy tiếp tục chạy. Hai người không ai nói chuyện, ăn ý tiếp tục chạy về phía trước.
Phía sau thị về của Hầu phủ cùng với thị vệ của nhà nữ hài nhi, vì ba người kéo dài thời gian. Nhưng đám sơn phỉ phía sau càng ngày càng gần, một lúc sau liền đuổi kịp. Thị vệ và đám sơn phỉ đánh nhau, nhưng người ít không đánh lại đông, hai tên thủ lĩnh đám sơn phỉ đuổi kịp Tiêu Ngọc Thần và nữ hài nhi.
Thân là nam tử hắn tự nhiên nên xông lên phía trước, Tiêu Ngọc Thần kéo nữ hài nhi ra phía sau mình. Tên sơn phỉ kia thấy vậy cười nói: “Tiểu bạch kiểm, người lão đại chúng ta nhìn trúng là ngươi.”
“Ta nhìn trúng đứa ở phía sau, tiểu thư thế gia đại tộc đúng là khác biệt, vừa nhìn liền khiến lòng người ngứa ngáy.” Một tên sơn phỉ khác ngoái đầu đầu nhìn nữ hài nhi phía sau Tiêu Ngọc Thần.