Hướng phu nhân muốn mai mối cho Tiêu Ngọc Minh và Hướng Ngũ, nhưng bây giờ Đường Thư Nghi đối với chuyện hôn sự của ba hài tử, một chút đều không để trong lòng.
Theo suy nghĩ của nàng, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh tầm đôi mươi mới kết hôn là tốt nhất, cho dù Tiêu Ngọc Châu muốn giữ nàng cũng muốn giữ đến mười bảy mười tám tuổi. Nàng luôn cảm thấy, hài tử mười năm mười sáu, mười bảy mười tám tuổi đã thành hôn, chẳng khác gì chơi trò chơi gia đình.
Nàng không để chuyện này ở trong lòng, có chuyện gì cũng sẽ không nghĩ đến phương diện này. Nếu không với sự khôn ngoan của nàng, từ ngôn ngữ cử chỉ ngày hôm nay của Hướng phu nhân liền có thể đoán ra suy nghĩ của nàng ấy.
Rời khỏi phủ đại tướng quân, nàng không trực tiếp trở về Hầu phủ, mà đến phủ Quốc Công. Hôm nay Tiêu Ngọc Châu đến phủ Đường Quốc Công chơi với Đường An Lạc, nàng đến đón người về.
Đến phủ Quốc Công, đến thư phòng tiền viện nói chuyện với Đường Quốc Công trước. Khi đến nơi, lão gia tử đang đánh thái cực quyền, Đường Thư Nghi đứng ở bên cạnh xem.
Nàng nghĩ đến cốt truyện trong sách, theo cốt truyện Đường Quốc Công không lâu sẽ liền c.h.ế.t vì bệnh. Nhưng bây nhìn lão gia tử tinh thần phấn chấn, không có chút dáng vẻ mắc bệnh nào.
Nàng cảm thấy thực tế và cốt truyện đã phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất, số phận của Đường Quốc Công cũng thay đổi. Trong sách, việc Tiêu Ngọc Thần chứa chấp nữ nhi của tội thần bị tiết lộ, Nhị hoàng tử nhân cơ hội truy đuổi đến cùng, Tiêu Ngọc Thần suýt chút nữa bị lưu đày, ngay cả Tiêu Hoài đã c.h.ế.t cũng suýt chút nữa bị buộc tội danh thông đồng với địch quốc.
Đều là Đường Quốc Công đứng giữa điều động, cho nên mọi chuyện đều không xảy ra. Sau đó, ông ấy vì ba hài tử mà lo lắng không yên. Mà “Đường Thư Nghi” trong sách lại c.h.ế.t vì bệnh, Đường Quốc Công chịu đả kích lớn, thân thể dần dần suy yếu, cuối cùng c.h.ế.t vì bệnh.
Sau khi ông ấy qua đời vì bệnh tật, mặc dù ba huynh đệ Đường Thư Bạch đã tận lực giúp đỡ ba huynh muội Tiêu Ngọc Thần, nhưng có nhiều chuyện không cách nào thay đổi…
Chỉ là bây giờ mọi thứ đã thay đổi, như vậy rất tốt.
Trong đầu nàng đang suy nghĩ lộn xộn, Đường Quốc Công đã đánh quyền xong. Nàng nhận lấy chiếc khăn từ tay gã sai vặt, đi tới đưa cho Đường Quốc Công. Đường Quốc Công lau mồ hôi nói: “Ngủ trưa một lúc, thức dậy liền đi vài quyền.”
Đường Thư Nghi thấy ông ấy lau mồ hôi xong, lại lấy khăn, mỉm cười nói: “Ngài có thói quen tốt, về nhà con cũng học theo ngài.”
Đường Quốc Công cười nói: “Thân thể là chuyện lớn, vận động thân thể một chút cũng tốt, nữ nhân cũng như vậy.”
Vừa nói ông ấy vừa đi tới thư phòng, Đường Thư Nghi đi theo phía sau, lại nghe ông ấy nói: “Không phải con học cưỡi ngựa sao? Cưỡi ngựa nhiều một chút, ngày thường cũng nên đi dạo trong vườn.”
Đường Thư Nghi mỉm cười nói vâng, hai người vào phòng ngồi xuống, một tiểu nha hoàn đi tới rót trà. Đợi mọi người ra ngoài hết, Đường Quốc Công nhấp một ngụm trà nói: “Vậy con định làm gì với Tiêu Dịch Nguyên?”
“Bây giờ con thấy hắn cũng là người biết thân biết phận, nghe nói đọc sách không tồi, Phương đại nho rất coi trọng hắn, có thể vượt qua kỳ thi khoa cử.” Đường Thư Nghi nói: “Biết tiến biết lui, biết mình muốn gì không thể muốn cái gì, người như vậy nếu như được cấp thêm tài nguyên, tương lai về sau chắc hẳn không tệ.”
Đường Quốc Công gật đầu: “Đúng là đạo lý này, nếu như không tồi thì cứ nhận người về, sau này nói không chừng là một trợ thủ đắc lực. Đón người Nam Cường về, con định làm sao?”
Đường Thư Nghi đã nghĩ kỹ rồi, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình: “Đến lúc đó xem những người đó như thế nào, nếu như đều tốt, con định đưa những sản nghiệp còn lại của lão Hầu gia cho bọn họ.”
Tính ra, lão Hầu gia có ba nhi tử, Tiêu Hoài, phụ thân Tiêu Dịch Nguyên và thứ tử Tiêu Kính. Lúc đầu sau khi lão Hầu gia chết, Hầu phủ phân gia, liền chia một phần sản nghiệp của lão Hầu gia cho Tiêu Kính. Đương nhiên, hắn ta là thứ tử, phần được chia tất nhiên ít hơn Tiêu Hoài.
Bây giờ, Đường Thư Nghi muốn lấy phần sản nghiệp của lão Hầu gia mà Tiêu Hoài được chia lúc đầu, đưa toàn bộ cho Tiêu Dịch Nguyên. Đây cũng là lý do vì sao khoảng thời gian trước nàng xử lý sổ sách, nhất định khi đến lúc sẽ sử dụng đến.
Mà Đường Quốc Công nghe nàng nói vậy, thần sắc dừng lại, sau đó nói: “Mặc dù hơi nhiều một chút, nhưng chỉ cần Tiêu Dịch Nguyên này về sau có thể thành tài, cũng không coi như tổn thất.”
Từ góc độ của Đường Quốc Công xem xét sự việc, tất nhiên suy tính từ góc độ trả giá và hồi báo.
Đường Thư Nghi biết tương lai sau này Tiêu Dịch Nguyên tiền đồ vô lượng, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà nàng phân sản nghiệp như vậy. Vả lại, mặc dù sản nghiệp còn lại của lão Hầu gia rất lớn, nhưng nếu giao cho Tiêu Dịch Nguyên bọn họ cũng không ảnh hưởng đến nguyên khí của Hầu phủ bọn họ. Hơn nữa, một chi nhà bọn họ, những năm này quả thật chịu không ít khổ.
Của hồi môn của lão Hầu phu nhân và của hồi môn của nàng, và gia nghiệp Tiêu Hoài kiếm được trước khi chết, cộng lại đủ cho ba huynh muội Tiêu Ngọc Thần tiêu pha suốt đời. Tiêu Hoài chiến công hiển hách, mỗi lần đánh thắng một trận, cùng với thân phận địa vị đã thăng đến mức không thể thăng được nữa, Hoàng thượng liền ban thưởng vàng bạc châu báu và ruộng đồng, tính lên, thật sự là rất nhiều!
“Bây giờ xem ra cũng là chuyện tốt.” Đường Thư Nghi nhấp một ngụm trà, sau đó kể cho Đường Quốc Công nghe về cuộc nói chuyện với phu thê Võ Dương bá, cuối cùng nói: “Con đã bảo đảm với cữu cữu cữu mẫu, phần mộ của mẹ chồng con sẽ không để người khác chạm vào mảy may.”
“Nên như vậy,” Đường Quốc Công tất nhiên đứng ở góc độ của lão Hầu phu nhân mà cân nhắc, ông ấy lại nói: “Lúc mới bắt đầu, Tiết Khai Tề khăng khăng yêu cầu tiên hoàng hạ chiếu ban hôn cho cha chồng và mẹ chồng con, không biết có phải ông ấy nghĩ đến chuyện này hay không.”
Tiết Khai Tề người kế nhiệm trước của Nam Lăng bá, cũng là phụ thân của lão Hầu phu nhân. Đường Thư Nghi không nhịn được khen ngợi, ông ấy đúng là lo trước tính sau.
“Mặc dù bây giờ Nhị hoàng tử đang bị quản thúc tại gia, nhưng Lương quý phi trong cung không đơn giản, nói không chừng đến lúc nào đó, Hoàng thượng lại thả hắn ra.” Đường Quốc Công nhìn thẳng vào mắt Đường Thư Nghi, hạ thấp giọng nói: “Chuyện lần này làm ân oán giữa hai bên càng thêm sâu sắc, chờ hắn ra ngoài, nếu như có cơ hồi liền động thủ đi.”
Đường Thư Nghi siết chặt nắm đ.ấ.m nói: “Vâng.”
“Ừm, con không cần phải sợ, đến lúc đó chúng ta bày sẵn thế cục trước.” Nói rồi ông ấy dựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ nói, “Nếu như hắn không hết lần này đến lần khác nhắm vào chúng ta, chúng ta cũng không cần như vậy.”
“Nữ nhi hiểu.”