Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

Đều nói chuyện xấu trong nhà không nói ra ngoài, nhưng không nói ra, mạng sống của tỷ muội bọn họ không giữ được, không nói ra đệ đệ không thể kế thừa tước vị. Nàng ấy trước giờ luôn ở đất phong, số lần đến Thượng Kinh đếm trên đầu ngón tay, cho nên nàng ấy không biết rõ tính khí của Hoàng thượng. Nhưng chỉ cần ở vị trí cao, đều không thích người phía dưới giở trò với mình, cho nên nàng ấy dự định ngày mai sẽ nói thẳng trước mặt Hoàng đế và Hoàng hậu.

Vả lại, tuổi của nàng ấy và đệ đệ cộng lại với nhau còn không bằng nửa tuổi Hoàng đế, bọn họ giở thủ đoạn trước mặt Hoàng đế, phỏng chừng Hoàng đế vừa nhìn liền có thể nhận ra, thà cứ nói thẳng, trực tiếp kể khổ còn hơn.

“Được rồi, nếu như không được, chúng ta lại tìm cách.” Lão Lễ Quốc Công phu nhân nói.

Giai Ninh quận chúa gật đầu, lão Lễ Quốc Công phu nhân lại nói: “Cháu thấy thế tử Vĩnh Ninh hầu thế nào? Nếu có thể, ta đến trước mặt Vĩnh Ninh hầu phu nhân thăm dò một chút.”

“Chuyện này nói sau đi.” Giai Ninh quận chúa nói.

Phủ Đoạn thân vương bọn họ, mặc dù là một Vương phủ không có thực quyền, còn là tông thất cách Hoàng đế một thế hệ, nhưng dù sao cũng là phủ thân vương, không biết Hoàng đế có kiêng kị gì không, nếu như bên phía Hoàng đế không có kiêng kị, phủ Vĩnh Ninh hầu….

Nghĩ đến Tiêu Ngọc Thần, nàng ấy hạ mắt xuống, lại nghe lão Lễ Quốc Công phu nhân nói: “Chuyện này không thể đợi quá lâu, bây giờ có không ít nhà ở Thượng Kinh đều nhìn chằm chằm vào vị trí phu nhân của thế tử Vĩnh Ninh Hầu, ra tay muộn chỉ sợ bỏ lỡ.”

Giai Ninh quận chúa không nhịn được cười: “Nếu lỡ rồi thì thì đổi người khác là được.”

Lão Lễ Quốc Công phu nhân: “Toàn bộ Thượng Kinh, hậu viện thanh tĩnh giống phủ Vĩnh Ninh hầu, thật sự không có vài cái.”

“Còn phải xem ý tứ của Hoàng thượng rồi lại nói.” Giai Ninh quận chúa nhắc nhở.

Lão Lễ Quốc Công phu nhân bừng tỉnh nói: “Đúng đúng đúng, chờ một chút rồi nói. Dù sao hiện tại thế tử Vĩnh Ninh hầu cũng không ở Thượng Kinh.”

Lão Lễ Quốc Công phu nhân đang nói về Tiêu Ngọc Thần, Đường Thư Nghi cũng đang với Thuý Trúc Thuý Vân về Giai Ninh quận chúa.

“Ngoại hình đẹp, khí chất tốt.” Đường Thư Nghi nghĩ đến tình cảnh lúc vừa ở chung với Giai Ninh quận chúa, lại nói: “Xem ra cũng là người thông minh.”

“Có thể dẫn đệ đệ từ đất phong xa xôi như vậy đến Thượng Kinh, đoán chừng trên đường đi đã chịu không ít khổ.” Thuý Vân đặt chén trà nhân sâm vào tay Đường Thư Nghi nói.

Đường Thư Nghi ừm một tiếng, “Chủ mẫu của nàng ấy mất sớm, phụ thân tái hôn, nghe nói kế mẫu của nàng ấy cũng sinh được nhi tử, hơn nữa tuổi cũng gần bằng đệ đệ nàng ấy, vừa nghĩ liền biết cuộc sống cũng không dễ dàng gì.”

Có vài gia đình huân tước, thân huynh đệ cùng mẹ vì tước vị còn có thể tranh đến ta sống người chết, càng đừng nói đến không cùng mẹ.

“Aiz, cũng là người mạng khổ.” Thuý Trúc nói.

Đường Thư Nghi nhấp một ngụm trà nhân sâm, “Mặc dù không ai muốn trải qua loại khó khăn này, nhưng trải qua chuyện như vậy, cũng chưa hẳn là chuyện không tốt. Con người ai có thể thuận lợi cả đời, trải qua khó khăn, có thể rèn luyện ý chí và năng lực ứng biến sự việc của một người, cho dù gặp chuyện lớn cũng không bị đánh bại ngay lập tức.”

Nữ hài tử như vậy, trưởng thành thêm một chút, sau này sẽ đủ tư cách trở thành chủ mẫu làm chủ một nhà.

Suy nghĩ này lòng vòng trong lòng, Đường Thư Nghi muốn đè nó xuống cũng không được. Nàng bắt đầu phân tích độ khả năng của Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa. Đầu tiên, hai người họ coi như môn đăng hộ đối. Giai Ninh quận chúa xuất thân từ phủ thân vương, loại thân phận này chỉ có thể gả thấp, không cách nào gả cao, trừ phi hoà thân với Hoàng tử của nước khác, nhưng chắc hẳn nàng ấy cũng không nguyện ý.

Nếu gả thấp, chính là công tước và hầu tước. Phủ Vĩnh Ninh hầu trong huân tước ở Thượng Kinh, mặc dù không thể nói là đứng đầu, nhưng tuyệt đối không tệ.

Lại nói, Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa bằng tuổi nhau, hai người cùng nhau trải qua sinh tử, cũng coi như duyên phận. Phần còn lại phụ thuộc vào việc Hoàng thượng có đồng ý hay không.

Thật ra, Đoan thân vương mặc dù tước vị là thân vương, nhưng cách Hoàng đế hiện tại một thế hệ. Vị Đoan thân vương đầu tiên là huynh đệ cùng mẹ với tiên hoàng.

Vị Hoàng đế bây giờ kiêng dè thân huynh đệ của mình, nhi tử của mình, nhưng sẽ không kiêng dè đường huynh đệ chứ? Mà Đoan thân vương cũng không phải phiên vương, không có binh quyền, chỉ là có lượng lớn đất phong, tương đối giàu có mà thôi.

Đương nhiên là một thành viên của hoàng thất, địa vị tất nhiên là siêu việt.

Tất cả chỉ có thể xem ý tứ của Hoàng thượng.

“Sau này chú ý nhiều hơn đến phủ Lễ Quốc Công và Giai Ninh quận chúa.” Đường Thư Nghi nói với Thuý Trúc và Thuý Vân.

Con rể tương lai phải được lựa chọn trước, nhi tức phụ tương lai cũng vậy. Hơn nữa, Tiêu Ngọc Thần đã mười tám tuổi, thi kỳ thi xuân năm sau xong cũng cũng gần hai mươi, cũng nên phải thành hôn.

……..

Ngày hôm sau, Giai Ninh quận chúa ăn cơm xong, dẫn đệ đệ Lý Cảnh Hạo cùng nhau vào cung. Hôm qua họ đã phái người gửi thẻ bài vào trong cung, Hoàng hậu cũng phái người trả lời, Hoàng đế nghe nói tỷ đệ bọn họ đến Thượng Kinh thì vô cùng vui mừng, muốn gặp bọn họ ở trong cung của Hoàng hậu.

Những lời nói khách sáo, Giai Ninh quận chúa cũng chỉ nghe một chút. Trên đường vào cung, nàng ấy nhẹ giọng nói với Lý Cảnh Hạo: “Lát nữa sau khi gặp Hoàng thượng Hoàng hậu, biểu hiện ngoan ngoãn nghe lời một chút, Hoàng thượng hỏi đệ phương diện đọc sách tập võ, trả lời tầm thường một chút.”

Lý Cảnh Hạo gật đầu: “Tỷ tỷ yên tâm, đệ hiểu rõ.”

Từ nhỏ đã sống dưới sự đè ép của kế mẫu, cậu bé sớm đã biết nên ẩn mình như thế nào.

Giai Ninh quận chúa ừm một tiếng, ánh mắt xuyên qua mành cửa nhìn cảnh sắc mờ ảo bên ngoài, buổi vào cung hôm nay rất quan trọng, không thể có chút sai lầm.

Advertisement
';
Advertisement