Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

Đường Quốc Công nghe xong suy nghĩ một lúc, nói: “Phủ Tiêu Dao Vương là một chỗ không tồi, hơn nữa… chuyện về sau ai có thể nói trước được.”

Đừng nói Hoàng đế ghét bỏ sự tầm thường của vài vị nhi tử của y, mà các triều thần cũng vậy. Đây cũng là lý do tại sao, Hoàng đế chậm chạp không lập thái tử, mà nhiều triều thần cũng không thúc giục.

Những triều thần thúc giục Hoàng đế lập thái tử đều là người của vài vị Hoàng tử đó. Đặc biệt là Thái sư, hầu như cách một đoạn thời gian lại dâng sổ con, cầu Hoàng thượng mau chóng lập thái tử.

Hơn nữa, bây giờ xem ra vị Thất Hoàng tử này, tốt hơn vài vị nhi tử của Hoàng đế rất nhiều.

“Chuyện này ta biết rồi, để ta làm.” Đường Quốc Công nói.

“Vâng.”

Hai cha con lại trò chuyện một lúc, Đường Thư Nghi đứng dậy rời đi. Đường Quốc Công phái người gọi Đường Thư Bạch đến thư phòng, nói cho hắn biết chuyện Thất hoàng tử quá kế, sau đó nói: “Con đến Tề phủ một chuyến, gần đây nếu Hoàng thượng triệu tập Tề Lương Sinh vào cung nói chuyện, bảo hắn thỉnh thoảng nhắc đến Tiêu Dao Vương.”

Đường Thư Bạch vâng một tiếng rồi đi ra ngoài, Đường Quốc Công dựa lưng vào ghế, suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.

Bên này, Đường Thư Bạch đến Tề phủ, Tề Lương Sinh đang hỏi Tề Nhị. Tề Nhị trong khoảng thời gian này bận rộn làm việc trong hội quán, hiển nhiên tiến bộ hơn trước đây rất nhiều. Tề Lương Sinh từ cách chỉ dạy của Đường Thư Nghi, cũng mò ra chút môn đạo dạy dỗ hài tử.

Cho nên mấy ngày gần đây, cứ vài ngày lại gọi Tề Nhị đến thư phòng, hỏi hắn mấy ngày nay làm những gì, sau đó phân tích cho hắn những chuyện nào làm tốt, những chuyện nào làm không tốt, nên làm như thế nào.

Đừng nói, cứ như vậy, phụ tử hai người hình như không còn giương cung bạt kiếm như ngày trước nữa.

Thấy Đường Thư Bạch đến, Tề Lương Sinh bảo Tề Nhị đi ra ngoài, sau đó hỏi Đường Thư Bạch: “Có chuyện?”

Đường Thư Bạch ừm một tiếng: “Còn nhớ Thất hoàng tử không?”

Thần sắc Tề Lương Sinh khẽ dừng lại, “Nhớ.”

Đường Thư Bạch nghiêng người về phía trước lại gần hắn, thấp giọng nói: “Lần trước Ngọc Châu gặp nạn trong cung, chính là Thất hoàng tử đã cứu con bé.”

Tề Lương Sinh hiểu rõ gật đầu, Đường Thư Bạch lại nói: “Ân tình lớn như vậy chúng ta nhất định phải trả, nhưng lúc đó Thất hoàng tử liền đưa ra một yêu cầu, đoán xem hắn yêu cầu cái gì?”

Tề Lương Sinh liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi nói đi.”

Đường Thư Bạch không lòng vòng nữa, hắn nói: “Thất hoàng tử nói muốn đọc sách.”

Tề Lương Sinh ngồi thẳng dậy, vẻ mặt hứng thú, “Sau đó thì sao?”

Đường Thư Bạch: “Thư Nghi tìm cho hắn vài quyển sách, chú thích một số chỗ khó hiểu trên đó. Sau đó, Thất hoàng tử trong lúc học tập có chỗ nào không hiểu, lại viết thư cho Thư Nghi, Thư Nghi sẽ giải thích cho hắn.”

Tề Lương Thịnh nghe xong trầm mặc một chút, nói: “Nàng đây là phóng tuyến trước!”

Đường Thư Bạch mỉm cười: “Dù sao hắn cũng là hoàng tử, ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì? Thuận tay tặng một nhân tình mà thôi.”

Tề Lương Sinh trong lòng nói đây không phải là thuận tay cho ân tình, nếu có một ngày Thất hoàng tử kia thật sự thành công, sự tồn tại của Đường Thư Nghi chẳng khác nào đế sư.

Hắn không khỏi thở dài ra tiếng: “Nàng ấy nhìn xa trông rộng.”

Đường Thư Bạch có thể hiểu được tâm tình lạc lõng của hắn, đưa tay vỗ vỗ vai hắn, nói: “Hoàng thượng muốn Gia Thư thái phi tìm hài tử quá kế cho Tiêu Dao Vương, Thái phi nhìn trúng Thất hoàng tử. Nhưng chuyện này còn cần Hoàng thượng đồng ý, cần phải thao tác một phen.”

“Phủ Tiêu Dao vương là một nơi không tồi,” Tề Lương Sinh trầm ngâm nói, “Chuyện về sau ai có thể nói trước được?”

Đường Thư Bạch cười lớn, bọn họ đều nghĩ điểm tới. Thuận tay giúp một chút vội, sau này nói không chừng thật sự thành rồng.

…….

Đường Thư Nghi lại viết thư cho Thất hoàng tử, trịnh trọng nói với cậu bé, nếu gặp phải Hoàng thượng, phải tỏ ra rụt rè sợ hãi, bộ dáng khó thành người tài.

Vài vị nhi tử của Hoàng đế đều không được, nếu như phát hiện tiềm lực của Lý Cảnh Tập, cho dù có ghét cậu bé đến đâu, Hoàng đế cũng có thể giữ cậu bé lại. Nhưng nếu đúng như vậy, lúc đó Lý Cảnh Tập sẽ là tấm bia, vài vị hoàng tử khác sẽ nhắm vào cậu bé, cho đến khi cậu bé c.h.ế.t hoặc tàn tật đến nỗi không có cách nào tranh giành hoàng vị.

Mà Lý Cảnh Tập chỉ có một mình, không có bất kỳ thế lực nào, hoàn toàn không phải là đối thủ của những hoàng tử kia. Ngươi nói phủ Vĩnh Ninh hầu và phủ Đường Quốc Công, thậm chí Tề Lương Sinh cũng sẽ giúp cậu bé, đó là suy nghĩ quá nhiều rồi. Bọn họ có thể thuận tay giúp đỡ, nhưng bảo bọn họ thật sự cuốn vào tranh đấu giữa những hoàng tử, bọn họ tuyệt đối không muốn.

Bây giờ họ muốn địa vị có địa vị, muốn quyền lực có quyền lực, hà tất phải lao vào vũng nước đục này?

Lý Cảnh Tập ở trong cung, sau khi đọc thư xong, ngồi một mình trầm mặc dưới ánh nến. Căn phòng vô cùng trống trải, viện tử bên ngoài cũng rất trống trải, thậm chí bên ngoài viện cũng như vậy. Cậu bé ở hoàn cảnh như vậy từ khi bốn tuổi cho đến mười hai tuổi, không ai hỏi chẳng ai hay.

Cậu bé không biết người lúc đầu hại mẫu phi mình làm như vậy để làm gì, nếu như thật sự ra tay tàn nhẫn, chẳng phải nên diệt cỏ tận gốc sao? Mà phụ hoàng của cậu bé thật sự hoàn toàn quên mất tự tồn tại của cậu bé? Dù sao cậu bé cũng là người sống sờ sờ, y đã từng vui vẻ ôm lấy cậu bé gọi một câu Hoàng nhi, tại sao nói quên là quên?

Advertisement
';
Advertisement