Có một câu thiên đạo luân hồi, một người nếu như làm quá nhiều chuyện ác, ông trời sẽ ra tay trừng phạt hắn.
Mấy ngày trước, Giai Ninh quận chúa đi theo lão Lễ Quốc Công phu nhân dâng hương, trên đường xe ngựa bị hỏng, nàng ấy và lão Lễ Quốc Công phu nhân xuống xe ngựa, chờ xa phu sửa xe.
Đúng lúc này, một người cả người đầy m.á.u nằm trong bụi cỏ khiến cả hai giật mình. Thị vệ của phủ Lễ Quốc Công lập tức đi kiểm tra, thấy trên người nam tử toàn là vết đao, nhưng vẫn còn chút thở.
Lão Lễ Quốc Công phu nhân là người tin Phật, không muốn thấy c.h.ế.t không cứu, liền bảo thị vệ tôi tớ đưa người đó lên xe ngựa của tôi tớ. Đưa người đến chùa, bọn họ lại tìm hòa thượng trong chùa nhờ chữa trị cho người này.
Nam nhân kia cũng là mạng lớn, thế mà thật sự tỉnh lại. Biết người của phủ Lễ Quốc Công đã cứu mình, hắn ta lập tức nói mình có một bí mật muốn nói với lão Lễ Quốc Công phu nhân.
Hóa ra người này là tuỳ tùng bên người Lâm Ngọc Tuyền, đi theo Lâm Ngọc Tuyền từ khi hắn ta còn là tú tài. Sau đó, Lâm Ngọc Tuyền đến Thượng Kinh, người này cũng đi theo.
Những năm qua, mặc dù Lâm Ngọc Tuyền là quan lục phẩm, nhưng ở Thượng Kinh quan lục phẩm chẳng là cái thá gì. Lâm Ngọc Tuyền cũng sống không được thoải mái là bao, thường xuyên muốn nhanh chóng đạt được công danh.
Vài ngày trước, hắn ta đã nghĩ ra một cách để được thăng chức, đó chính là liên hôn. Hắn ta nhìn trúng đích nữ của một vị binh bộ viên ngoại lang nhà Triệu đại nhân ở Thượng Kinh, muốn đích nữ kia thành duyên với đệ đệ nhà hắn ta.
Tuy nhiên, đích nữ của nhà quan tứ phẩm, sao có thể ga cho đệ đệ của một quan lục phẩm, cho nên hắn ta chỉ là thể dùng thủ đoạn nham hiểm. Muốn đệ đệ của mình và đích nữ nhà Triệu đại nhân kia gạo nấu thành cơm trước.
Đệ đệ của Lâm Ngọc Tuyền tướng mạo tiêu soái, bộ dáng này rất thu hút các nữ tử trẻ tuổi, hắn ta bảo đệ đệ đệ của mình dụ dỗ đích nữ nhà Triệu đại nhân, hơn nữa đúng là thành công. Đích nữ nhà Triệu đại nhân kia kiên quyết không phải đệ đệ của Lâm Ngọc Tuyền thì không gả.
Triệu đại nhân đương nhiên không đồng ý, nói cho dù để nàng ta đi làm sư cô, cũng không gả cho đệ đệ của Lâm Ngọc Tuyền.
Chuyện này rơi vào bế tắc, Lâm Ngọc Tuyền bày mưu cho đệ đệ, bảo hắn ta dẫn đích nữ nhà Triệu đại nhân kia chạy trốn. Dù sao cũng là thân nhi nữ, cho dù Triệu đại nhân không quan tâm, Triệu phu nhân cũng sẽ không để kệ nữ nhi, cuối cùng vẫn phải đồng ý hôn sự giữa hai người bọn họ.
Chạy trốn không phải nói chạy là có thể chạy, ở giữa phải sắp xếp rất nhiều chuyện. Lâm Ngọc Tuyền giao chuyện này cho tuỳ tùng của mình, tuỳ tùng này làm theo những gì hắn ta nói. Ai biết được ngày bỏ trốn, Triệu đại nhân phát hiện, nhốt nữ nhi trong nhà, còn động tay xử lý Lâm Ngọc Tuyền.
Bây giờ Lâm Ngọc Tuyền đã nhàn rỗi ở nhà, còn chưa biết được có thể tiếp tục làm quan hay không.
Lâm Ngọc Tuyền tất nhiên bực bội, hắn ta cảm thấy tất cả đều là tuỳ tùng làm việc không tốt. Hơn nữa, Triệu đại nhân còn nói, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài sẽ khiến cả nhà Lâm Ngọc Tuyền c.h.ế.t không chỗ chôn thân.
Lâm Ngọc Tuyền sợ hãi, động tay g.i.ế.c toàn bộ hạ nhân biết chuyện này, tuỳ tùng kia cũng nằm trong số đó. Nhưng may mắn chính là, hắn ta được Giai Ninh quận chúa và lão Lễ Quốc Công phu nhân cứu.
Hắn ta oán hận Lâm Ngọc Tuyền, cho dù không phải vì báo ơn, hắn ta cũng phải vạch trần những gì Lâm Ngọc Tuyền đã làm. Ví dụ như chuyện Lâm Ngọc Tuyền và Triệu Thi Nhu âm mưu tính kế Đoan thân vương như thế nào.
Giai Ninh quận chúa và lão Lễ Quốc Công phu nhân đều không nghĩ tới, chuyến đi dâng hương lần này lại là thời cơ xoay chuyển. Lão Lễ Quốc Công phu nhân nghe xong những lời Lâm Ngọc Tuyền nói, ôm lấy Giai Ninh quận chúa khóc nói: “Người tốt gặp may, người ác sẽ có ngày gặp báo ứng, không phải báo ứng đã đến rồi sao.”
Cho dù là bây giờ, Giai Ninh quận chúa kể xong mọi chuyện với Đoan thân vương vẫn cảm thấy chuyện này giống như một giấc mơ.
Mà Đoan thân vương nghe xong, giận đến tái mặt, hắn ta nhìn Giai Ninh quận chúa hỏi: “Vậy tại sao tên Lâm Ngọc Tuyền lại đến Thượng Kinh mưu cầu quan vị.”
Giai Ninh quận chúa: “Phu thân chẳng lẽ không biết có tiền có thể sai khiến được quỷ? Về phần tiền này hắn lấy từ đâu ra, con nghĩ chắc hẳn Triệu Thi Nhu kia biết.”
“Người đâu!”
Đoan thân vương gầm lên một tiếng về phía bên ngoài, tuỳ tùng của hắn ta lập tức đẩy cửa bước vào. Đoan thân vương nhìn hắn ta, nói: “Đi bắt Lâm Ngọc Tuyền tới đây.”
Tuỳ tùng vẻ mặt hoang mang, Lâm Ngọc Tuyền là ai?
Lúc này, Lý Cảnh Hạo đứng dậy, “Ta dẫn ngươi đi.”
Tuỳ tùng vừa nghe vậy, hai mắt đảo như rang lạc, hắn ta mỉm cười nói: “Vâng, chỉ là thế tử có thể nói cho nô tài biết Lâm Ngọc Tuyền này là ai?”
Giai Ninh quận chúa cười lạnh: “Phụ vương, đây là nô tài của người? Hắn nghe lời người hay là nghe lời vương phi?”
Đoan thân vương vốn là người có tính khí dễ tức giận, hiện tại trong lòng hắn ta đã hận thấu Triệu Thi Nhu, lúc này tên nô tài này lại biểu hiện như vậy, hắn ta đứng lên, rút thanh trường kiếm treo trên tường ra, đi đến chỗ tên tuỳ tùng đ.â.m vào lồng n.g.ự.c hắn ta, tuỳ tùng kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất.
Lý Cảnh Hạo thấy vậy vội vàng chặn trước mặt Giai Ninh quận chúa, ngăn cản không cho nàng ấy nhìn cảnh tượng đẫm m.á.u như vậy, mà bản thân cậu bé đã sợ tới mức tái mặt.
Đoan thân vương không quan tâm đến mấy thứ này, rút thanh trường kiếm ra khỏi người tuỳ tùng, quay đầu nói với Lý Cảnh Hạo: “Dẫn đường.”
“Phụ vương,” Giai Ninh quận chúa vội vàng đứng dậy nói: “Nô tài trong nhà ngài g.i.ế.c thì cũng g.i.ế.c rồi, nhưng ở bên ngoài ngài không thể g.i.ế.c người.”
Mặc dù, một thân vương như hắn ta có c.h.é.m Lâm Ngọc Tuyền thì cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng quy lại vẫn là chuyện phiền phức, nếu có người bám lấy chuyện này không buông, không biết Hoàng thượng sẽ nói gì.