Hôm nay Hoàng thượng không có nhiều việc phải làm, có tâm tình chăm sóc đường huynh đệ, liền phái ngươi gọi Đoan thân vương đến ngự thư phòng. Đợi hắn ta hành lễ xong, y ném sổ con luận tội hắn ta, “Xem đi.”
Đoan thân vương mở sổ con ra đọc nhanh như gió, sau đó hận không thể xé nát sổ con này. Lúc này lại Hoàng thượng nói: “Nói một chút đi.”
Đoan thân vương mím môi không lên tiếng, Hoàng thượng nhìn biểu cảm của hắn ta, liền biết bên trong hẳn là có chuyện. Y rót một chén trà nhấp một ngụm, phất phất tay để cho Đoan thân vương ngồi xuống, nói: “Nói một chút đi.”
Đoan thân vương ngồi ở đó im lặng cúi đầu, Hoàng thượng nhíu mày, đây là chuyện khó thể mở lời à!
Mọi người luôn luôn tò mò về chuyện riêng của người khác, ngay cả Hoàng thượng cũng không ngoại lệ, y mang tâm thái muốn xem kịch nói: “Ngươi cho rằng ngươi không nói, trẫm liền không biết sao?”
Đoan thân vương nắm chặt hai tay thành nắm đấm, lông mày nhíu chặt lại, hắn ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hoàng huynh, chuyện này nói ra rất mất mặt.”
Hoàng thượng: “Đều là người một nhà, có mất cũng không mất ra bên ngoài.”
Đoan thân vương biết mình không thể không nói, cho nên kể lại một lần chuyện giữa Lâm Ngọc Tuyền và Triệu Thi Nhu, cuối cùng nói: “Hoàng huynh, thần đệ muốn g.i.ế.c Lâm Ngọc Tuyền và Triệu Thi Nhu.”
Nói xong, hắn ta chờ Hoàng thượng trả lời, nhưng đợi một lúc lâu cũng không đợi được, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hoàng thượng đang rũ mí mắt xuống, vẻ mặt trầm ngâm.
“Hoàng huynh.” Đoan thân vương gọi một tiếng.
Hoàng thượng hồi thần, “Muốn g.i.ế.c thì g.i.ế.c đi.”
“Gian phu dâm phụ nên chết.” Đoan thân vương nghiến răng nghiến lợi nói.
Sau đó hắn ta lại nghĩ đến Lý Cảnh Hiền, nói: “Thần đệ cũng không biết, hài tử Cảnh Hiền kia có phải là con của thần đệ hay không, cho nên tạm thời giữ lại.”
Hoàng thượng nghe lời nói của hắn ta, lại hoảng thần một lúc, sau đó thản nhiên nói: “Tuỳ tiện nuôi ở trong thôn trang nào đó là được.”
Đoan thân vương gật đầu: “Thần đệ cũng nghĩ như vậy.”
PS: Nói một chút về chuyện của hai cô nương Tạ gia, mình thấy có vài bạn còn chưa hiểu.
Người cầm quyền Tạ gia vì một số lý do, muốn liên hôn với phủ Vĩnh Ninh hầu, cho nên phái chủ mẫu làm chủ Tạ gia Tạ đại phu nhân đến thăm dò. Thông qua cuộc trò chuyện với Đường Thư Nghi, Tạ đại phu nhân cảm thấy Hầu phủ là một nơi rất tốt, muốn để nữ Tạ Yến Hoa của mình liên hôn với Tiêu Ngọc Thần, hai người bằng tuổi nhau.
Tuy nhiên, người Tạ gia muốn liên hôn là Tiêu Nhị, mà Tiêu Nhị bằng tuổi Tạ Hi Hoa, cho nên, ngay từ đầu Tạ gia là muốn Tạ Hi Hoa và Tiêu Nhi liên hôn.
Hôm nay Hoàng đế gọi Đoan thân vương đến, thứ nhất bởi vì Đoan thân vương bị luận tội. Thứ hai là hôm nay tâm trạng y rất tốt, cho nên muốn nghe tin đồn của Đoan thân vương, tìm chút niềm vui cho chính mình. Vui thì chẳng thấy đâu, ngược lại làm chính mình nhớ đến chuyện cũ phủ đầy bụi bặm năm xưa.
Y không còn tâm trạng tìm niềm vui nữa, xua tay nói với Đoan thân vương: “Ngươi trở về đi. Vương phi kia của ngươi và Lâm Ngọc Tuyền, ngươi muốn xử lý thế nào thì xử lý thế đó.”
Nghĩ đến tỷ đệ Giai Ninh quận chúa, y lại nói: “Ngươi thân làm phụ thân, phải gánh vác trách nhiệm của người làm phụ thân. Giai Ninh lớn rồi, ngươi phải lo chuyện hôn sự cho nó. Còn có Cảnh Hạo, mặc dù tư chất hơi kém, nhưng ngươi dạy dỗ cho tốt, giữ vững Vương vị cũng không thành vấn đề.”
Đoan thân vương nghe Hoàng thượng nói Lý Cảnh Hạo tư chất kém, trong lòng hừ một tiếng, tiểu tể tử kia không biết quỷ kế nhiều đến thế nào đâu. Chỉ là thấy sắc mặt Hoàng đế không tốt, bộ dáng như muốn hắn ta cút nhanh một chút, liền đáp lại một tiếng, sau đó ra ngoài.
Sau khi hắn ta rời đi, Hoàng đế tựa đầu vào ghế, nhắm mắt hồi lâu, nói: “Đứng hàng thứ bảy đúng không?”
Y hỏi không đầu không đuôi, nhưng Tiêu Khang Thịnh lập tức hiểu ra, y đang hỏi Thất hoàng tử, liền cẩn thận đáp: “Vâng, Thất hoàng tử.”
“Ừm, bây giờ thế nào rồi?” Hoàng đế hỏi.
“Cái này… Nô tài thật sự không rõ lắm, nô tài đi hỏi?”
Hoàng đế đứng dậy, “Đi xem đi.”
Tiêu Khang Thịnh nghe vậy thì vội vàng dẫn đường, hắn cũng không biết Thất hoàng tử hiện đang sống ở chỗ nào, lúc ra khỏi ngự thư phòng liền ám chỉ cho tiểu thái giám bên ngoài một tiếng, tiểu thái giám kia vội vàng đi điều tra, không bao lâu liền trở về, bí mật chỉ đường cho Tiêu Khang Thịnh.
Hoàng đế kiên trì muốn đi bộ, Tiêu Khang Thịnh liền dẫn y đến chỗ ở của Thất hoàng tử, càng đi càng hoang vắng, mãi cho đến khi đến một khoảng viện tử rách nát đến mức gần như con người không thể nào sống được mới dừng lại bước chân. Tiêu Khang Thịnh nhìn thấy tình cảnh của viện tử này, hắn cẩn thận liếc nhìn Hoàng đế.
Cho dù nói thế nào đi chăng nữa, đó cũng là hoàng tử, nhưng lại sống ở loại nơi địa phương còn không bằng chỗ ở của hạ nhân.
Mà Hoàng đế chỉ khẽ cau mày lại, nói: “Không cần thông báo, đi vào.”
“Vâng.” Tiêu Khang Thịnh đáp lại một tiếng, lập tức có một tiểu thái giám đẩy cánh cổng loang lổ ra, sau đó liền thấy trong một khoảng viện không to lắm, mặc dù hoang vắng nhưng sạch sẽ.
Một nam hài tử gầy đến da bọc xương khoảng mười một mười hai tuổi, đang ngồi ngơ ngác trên bậc thềm. Nhìn thấy họ bước vào, biểu cảm trên khuôn mặt cũng không có chút thay đổi nào, vẫn giống như một khúc gỗ.
Lần này trán Hoàng đế đã nhăn nhúm lại với nhau.
Lúc này, một lão thái giám từ trong phòng đi ra, nhìn thấy người trong viện thì sửng sốt, sau đó bước nhanh hai bước, quỳ gối trước mặt Hoàng đế, “Nô tài tham kiến Hoàng thượng.”
Mà Thất hoàng tử đang ngồi trên bậc thềm, nghe thấy hai chữ “Hoàng thượng”, ánh mắt cậu bé hơi thay đổi, nhưng lại kỳ lạ và hoảng loạn. Chỉ thấy cậu bé đứng dậy, niết bộ y phục ngắn ngủn của mình, bộ dáng muốn tiến lên thỉnh an nhưng lại không dám.
Lão thái giám thấy vậy, vội vàng đi tới kéo cậu bé, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, Hoàng thượng tới rồi, mau thỉnh an Hoàng thượng.”
Mà Thất hoàng tử vẫn giống như không dám bước tới. Thấy vậy, sắc mặt thái giám càng thêm bối rối, ông ấy kéo Thất hoàng tử thấp giọng nói: “Ngài thỉnh an Hoàng đế đi, nô tài đã dạy người rồi, quên rồi sao?”
Thất hoàng tử cúi đầu không lên tiếng. Lão thái giám bất lực, kéo cậu bé quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, lần này Thất hoàng tử lên tiếng, lắp ba lắp bắp nói: “Thỉnh an Hoàng… Hoàng thượng.”
Lão thái giám trộm liếc thấy sắc mặt Hoàng đế càng ngày càng tối, vội vàng dập đầu lạy: “Hoàng đế bớt giận, nô tài ngu xuẩn không thể dạy dỗ Thất hoàng tử, Thất hoàng tử thật ra rất thông minh, đúng vậy… Là nô tài không biết dạy.”