Đến tiểu hoa sảnh, Tiêu Ngọc Minh và Triệu quản gia đã đến. Người đến báo tin tức là một thị vệ đi theo đến Nam Cương, hành lễ với Đường Thư Nghi xong, hắn nói: “Người đã vào thành, Lâm quản sự bảo nô tài đến báo tin cho ngài trước.”
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, “Trên đường đi có thuận lợi không?”
Thị vệ đáp: “Tất cả đều thuận lợi.”
“Vậy người Tiêu gia đều đến sao?” Đường Thư Nghi hỏi.
“Đều đến.” Thị vệ đáp: “Tổng cộng có hai phòng, một phòng là nhà huynh đệ của lão Hầu gia, lão gia tử có hai nhi tử một nữ nhi, nữ nhi xuất giá không tiện đi theo, hai nhi tử và người nhà đều đi theo. Phòng còn lại là nhà của Tiêu công tử, lão phu nhân và phụ mẫu và muội muội của Tiêu công tử đều đến.”
Đường Thư Nghi gật đầu, sau đó nói với Triệu quản gia: “Lập tức phái người gửi thư cho Tiêu Dịch Nguyên.”
Những người đó bọn họ đều không quen, có Tiêu Dịch Nguyên ở đây, dễ ở chung hơn một chút.
Triệu quản gia trả lời rồi đi ra ngoài, Đường Thư Nghi nói với Tiêu Ngọc Minh nói: “Sắc trời muộn rồi, bọn họ lại đi đường vất vả, để bọn họ nghỉ ngơi trước, ngày mai gặp mặt sau. Con và Thuý Trúc qua chiêu đãi một chút.”
Tiêu Ngọc Minh vâng một tiếng, đi ra ngoài cùng Thuý Trúc. Trạch tử kia cách Hầu phủ không xa, xe ngựa đi tầm nửa khắc liền đến. Đường Thư Nghi đã sắp xếp người ở đây từ trước, ngay khi Tiêu Ngọc Minh vừa gõ cửa, lập tức có một gã sai vặt đến mở cửa. Thấy Nhị công tử đến, lập tức mời người vào.
Thuý Trúc theo sát phía sau, giải thích tình hình cho quản sự của trạch tử, sau đó nói: “Nhanh phái người đi làm việc, phòng bếp mau chóng làm đồ ăn, lúc trước đã dọn dẹp phòng ngủ xong hết chưa?”
Quản sự vội vàng trả lời: “Đã dọn dẹp xong hết rồi, mỗi ngày đều quét dọn, luôn sạch sẽ.”
“Được rồi, vậy thì mau thắp hết đèn trong phòng ngủ lên đi.” Thuý Vân lại phân phó.
Quan sử đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng rời đi, không lâu sau liền có một gã sai vặt chạy tới nói, người sắp đến cửa rồi. Tiêu Ngọc Minh đứng dậy, dẫn theo Thuý Trúc đến cửa nghênh đón người.
Tiêu Ngọc Minh dẫn Thuý Vân đến cửa nhà, thấy Tiêu Dịch Nguyên cũng vội vã chạy tới, hai người chào hỏi nhau xong, nhìn thấy vài chiếc xe chậm rãi chạy tới, đi phía trước là thống lĩnh thị vệ của Hầu phủ Ngưu Hoành Lượng.
Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Dịch Nguyên thấy người tới, liền cùng nhau đi tới. Ngưu Hoành Lượng hành lễ với hai người, cùng lúc đó rèm cửa của vài chiếc xe được mở ra, già trẻ lớn bé bước ra khỏi xe.
Người từ chiếc xe đầu tiên xuống là một vị lão giả tầm sáu mươi bảy mươi tuổi và hai người trung niên. Tiêu Dịch Nguyên vừa thấy, vội vàng đi tới đỡ cánh tay lão giả, gọi một tiếng: “Nhị gia gia.”
“Ai.” Lão giả đáp lại một tiếng, sau đó đánh giá hắn một vòng, không khỏi nói: “Có tinh thần hơn trước.”
Ông ấy là Tiêu Thành Minh, đệ đệ của lão Hầu gia.
Tiêu Dịch Nguyên mỉm cười, sau đó giới thiệu Tiêu Ngọc Minh với ông ấy: “Nhị gia gia, đây là Nhị công tử của Hầu phủ.”
Tiêu Ngọc Minh bước lên phía trước hành lễ: “Vãn bối gặp qua ngài.”
Còn chưa nhận người thân, hắn cũng không gọi xưng hô thân cận hơn. Nhưng Tiêu Thành Minh hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này, ông ấy tiến lên hai bước, nương vào ánh sáng mờ ảo mà cẩn thận nhìn Tiêu Ngọc Minh, sau đó đôi mắt đẫm lệ nói: “Giống, rất giống như gia gia cháu.”
“Vâng, rất nhiều người nói như vậy.” Tiêu Ngọc Minh bày ra tư thế mời, “Chúng ta đi vào trước đi.”
Tiêu Thành Minh quay đầu, nhìn một lão phụ nhân cách đó không xa: “Đại tẩu, chúng ta đi thôi.”
Trên mặt lão phu nhân lộ ra nụ cười miễn cưỡng, Tiêu Dịch Nguyên đi tới nâng bà ấy. Tiêu Ngọc Minh nghĩ đến những lời Đường Thư Nghi đã nói với mình trước đó, cũng đi tới.
Tiêu Dịch Nguyên lại giới thiệu: “Nãi nãi, đây là Nhị nhi tử của Hầu phủ.”
Tiêu Ngọc Minh chắp tay hành lễ với bà ấy, nhưng lão phu nhân có chút lúng ta lúng túng, cũng không biết phải nói cái gì, nên làm cái gì. Tiêu Ngọc Minh thấy vậy lại làm ra một động tác mời: “Chúng ta vào trước đi.”
Hắn xoay người đi vào nhà, lão phụ nhân ôm chặt cánh tay Tiêu Dịch Nguyên, Tiêu Dịch Nguyên có thể cảm nhận rõ ràng bà ấy đang run rẩy, nhẹ vỗ vỗ tay bà ấy an ủi, nhẹ giọng nói: “Nãi nãi, mọi chuyện còn có cháu.”
Lão phụ nhân nghe hắn nói vậy, tâm trạng của bà ấy ổn định hơn nhiều, bà ấy nói, “Được, ta biết tôn tử của ta có bản lĩnh.”
Tiêu Dịch Nguyên quay đầu lại vẫy tay gọi phụ mẫu và muội muội cùng vào trạch tử, mọi người đến sảnh đường, Tiêu Ngọc Minh nói: “Mọi người đi đường mệt nhọc, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt đã, ngày mai lại vào phủ gặp mặt mẫu thân ta.”
Tiêu Thành Minh bọn họ đương nhiên không có ý kiến, Tiêu Ngọc Minh thấy bọn họ đều có chút căng thẳng, cho nên không nán lại lâu, lại nói vài câu khách khí, cùng Thuý Trúc rời đi. Quả nhiên, ngay khi hắn rời đi, Tiêu Thành Minh và mọi người đều thở phào một hơi.
“Dịch Sinh, đi đóng cửa lại.” Tiêu Thành Minh phân phó Tiêu Dịch Sinh, sau đó thấp giọng hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Mặc dù Tiêu Dịch Sinh đã kể với ông ấy rất nhiều chuyện, nhưng ông ấy vẫn muốn nghe Tiêu Dịch Nguyên nói lại một lần. Thứ nhất, có một số chuyện trước đây Tiêu Dịch Sinh không tham gia vào, cho nên hắn ta cũng không thể giải thích rõ ràng. Thứ hai, Tiêu Dịch Nguyên là người tiền đồ nhất trong nhà họ, lời nói của hắn thuyết phục hơn.
Tiêu Dịch Nguyên có thể hiểu được tâm trạng của ông ấy, kiên nhẫn nói cho ông ấy đầu đuôi ngọn ngành chuyện Nhị hoàng tử phái người khiêu khích hắn như thế nào, chuyện xảy ra sau khi phụ tá của Nhị hoàng tử mời hắn đến trà quán, cùng với chuyện về sau Nhị hoàng tử vì chuyện đó mà bị cấm túc.
Hắn nói xong, căn phòng rơi vào một mảnh yên tĩnh, những gì hắn nói càng chi tiết, càng sinh động hơn so với Tiêu Dịch Sinh, như vậy Tiêu Thành Minh bọn họ càng cảm thấy chấn động.