Lương quý phi bước vào ngự thư phòng, liếc nhìn nam nhân già nua ngồi sau bàn. Nàng ta cũng đã từng trao trái tim của mình cho y, coi y là bầu trời của mình. Sau này, những tranh đấu trong hậu cung nói cho nàng ta biết, Hoàng đế là bầu trời của nàng ta không sai, nhưng dưới bầu trời này không chỉ có một nữ nhân là nàng ta.
Nhiều năm qua đi, nàng ta còn tưởng rằng mình đã nhìn rõ vị Hoàng đế này, nhưng nàng ta vẫn còn quá ngây thơ, nàng ta không hiểu, nàng ta hoàn toàn không hiểu nam nhân này. Thân là đế vương đều là người lòng dạ độc ác, nhưng hổ dữ không ăn thịt con, cho dù y có tàn nhẫn đến đâu cũng không thể động tay với thân nhi tử của mình chứ.
Đi đến trước bàn, nàng ta quỳ trên mặt đất, hai tay chống xuống đất dập đầu nói: “Cầu Hoàng đế báo thù cho Cảnh Minh.”
Lông mày Hoàng đế nhíu chặt lại, sau đó y thở dài rồi đứng dậy đi đến trước mặt Lương quý phi, cúi xuống đỡ nàng ta dậy, nói: “Ái phi, Cảnh Minh là thân nhi tử của ta, ta làm sao có thể không báo thù cho nó? Nhưng nàng cũng biết, hung thủ thực sự không phải Tiêu Ngọc Minh.”
“Thần thiếp biết hung thủ thật sự không phải là Tiêu Ngọc Minh, vậy Hoàng thượng chúng ta phải nhanh chóng tìm ra hung thủ thật sự!” Lương quý phi nói.
“Trẫm biết, nhưng nàng cũng biết, bây giờ chiến tranh ở Tây Bắc lại nổ ra, trận chiến này đối với ta mà nói vô cùng quan trọng, chuyện của Cảnh Minh nên tạm gác lại.” Hoàng đế nói.
Lương quý phi bắt đầu rơi nước mắt, “Hoàng thượng muốn tiếp tục dùng cái c.h.ế.t của Cảnh Minh để nhắm vào phủ Vĩnh Ninh hầu sao?”
Hoàng đế bị nói trúng tim đen, sắc mặt trở nên ảm đạm, “Quý phi, chú ý lời nói của ngươi, đừng quá phận.”
Lương quý phi lại quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, “Hoàng thượng, đệ đệ của thần thiếp đã chết, nhi tử cũng chết, thần thiếp sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa, thần thiếp chỉ muốn biết Cảnh Minh c.h.ế.t như thế nào, bị ai g.i.ế.c mà thôi.”
Vẻ mặt Hoàng đế không kiên nhẫn, “Quý phi, ngươi vẫn luôn biết đại thể, lần này lại làm sao? Cảnh Minh cũng là nhi tử của ta, nó c.h.ế.t ta có thể không đau lòng sao? Nhưng bây giờ không phải là lúc để báo thù cho nó. Ngươi quay về trước đi.”
Lương quý phi ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, giọng nói kiên quyết: “Cảnh Minh là con tốt của Hoàng thượng, Hoàng thượng chỉ muốn dùng Cảnh Minh để g.i.ế.c Tiêu Ngọc Minh, chặt đứt con cháu có thể nắm giữ quân quyền Tây Bắc của Vĩnh Ninh Hầu.”
Sắc mặt Hoàng đế vốn đã đục ngầu, Lương quý phi coi như không nhìn thấy, lại nói: “Hoàng thượng muốn lợi dụng Cảnh Minh để đối phó với phủ Vĩnh Ninh hầu, thần thiếp cũng đã phối hợp với ngài rồi, sau này thần thiếp cũng có thể phối hợp với Hoàng thượng. Nhưng thần thiếp muốn biết hung thủ thật sự, thiếp muốn báo thù cho Cảnh Minh.”
“Lương quý phi!” Hoàng đế giận dữ hét lên: “Ngươi đang ép buộc trẫm sao?”
“Thần thiếp không dám,” Lương quý phi nhìn Hoàng đế nói: “Hoàng thượng, nói cho các thần thiếp biết, là hoàng hậu hay là Mẫn phi mẫu phi của Đại Hoàng tử?”
“Trẫm thấy ngươi điên rồi.” Hoàng đế trừng mắt nhìn Lương quý phi nói.
“Thần thiếp điên rồi, nhi tử của thần thiếp bị giết, nhưng thần thiếp không thể báo thù cho nó, thần thiếp có thể không điên sao?” Lương quý phi nhìn Hoàng đế, trong mắt nàng ta không hề có sợ hãi hay kính nể, mà là tràn đầy không cam lòng và thù hận.
Hoàng đế vì ánh mắt của nàng ta làm cho thẹn quá hóa giận: “Người đâu.”
Tiêu Khang Thịnh vội vàng từ bên ngoài đi vào, Hoàng đế chỉ vào Lương quý phi nói: “Mời quý phi trở về.”
Tiêu Khang Thịnh đi tới trước mặt Lương quý phi, nhỏ giọng nói: “Quý phi nương nương.”
Lương quý phi bi thương đứng dậy, cung cung kính kính hành lễ với Hoàng đế, nói: “Thần thiếp vì mất nhi tử mà đau lòng, không lựa lời nói, mong Hoàng thượng không trách tội.”
Hoàng đế thở dài, đứng dậy nắm tay Lương quý phi nói: “Cảnh Minh c.h.ế.t rồi, trẫm cũng rất đau lòng. Ái phi, nàng là người hiểu trẫm nhất đúng không?”
Lương quý phi gật đầu: “Thần thiếp hiểu, vừa rồi là thần thiếp hành động điên rồ, mong Hoàng thượng không để ý.”
Hoàng đế nắm c.h.ặ.t t.a.y Lương phi nương nương, “Trẫm chỉ có đau lòng, nào có để ý, trở về đi, khi nào ta tới thăm nàng.”
Lương quý phi hành lễ với Hoàng đế rồi xoay người rời đi. Khoảnh khắc nàng ta quay người, trên mặt nàng ta mang theo vẻ kiên quyết.
…….
Đường Quốc Công hồi phủ, liền gọi mấy nhi tử vào thư phòng, thương nghị làm sao thêm binh, thêm lương thảo cho Tây Bắc, để Tiêu Hoài không có nỗi lo về sau. Mấy phụ tử thảo luận đến tận khuya mới rời khỏi thư phòng.
Đợi những người khác rời đi, Đường Thư Bạch nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đường Quốc Công liền hỏi: “Người còn lo lắng gì sao?”
Đường Quốc Công thở dài: “Ba năm đã xảy ra rất nhiều chuyện, cũng có thể làm thay đổi một người. Ta sợ rằng trái tim của Tiêu Hoài đã thuộc về người khác.”
Lông mày của Đường Thư Bạch cũng nhíu chặt lại, “Người phát hiện cái gì?”
“Trong thư Tiêu Hoài gửi cho Thư Nghi, hắn rất lạnh nhạt với Thư Nghi. Cũng có thể là do ta nghĩ nhiều.” Đường Quốc Công nói.
“Thư Nghi có nói gì không?” Giọng nói của Đường Thư Bạch cũng mang theo lo lắng.
Đường Quốc Công lắc đầu, Đường Thư Bạch suy nghĩ một lúc rồi nói: “Người không cần quá lo lắng. Thư Nghi bây giờ cũng không giống ngày trước, ngài cũng nói có đôi lúc ta còn không bằng muội ấy. Nếu Tiêu Hoài đổi tâm, muội ấy muốn tiếp tục ở lại Hầu phủ thì ở lại, không thích thì hoà ly là được.”
Còn có người đang mong nàng rời khỏi Hầu phủ đây.
“Cũng là ta nghĩ quá nhiều, Thư Nghi có thể xử lý.” Đường Quốc Công nói: “Con đi tìm Tề Lương Sinh đi.”
“Vâng.”