Tiêu Khang Thịnh sững sờ một lát, sau đó nói: “Vậy phải nhanh chóng tìm được.”
Đường Thư Nghi thở dài: “Còn không phải sao, ta cũng buồn muốn chết.”
Tiêu Khang Thịnh thở dài, sau đó nói: “Hầu phu nhân, tiếp chỉ thôi.”
Đường Thư Nghi vội vàng kéo Tiêu Ngọc Châu quỳ xuống, Tiêu Khang Thịnh bắt đầu đọc thánh chỉ. Ý tứ đại khái là, Tiêu Hoài vì lợi ích của Đại Càn Triều mà nhẫn nhịn chịu nhục, bây giờ lại lập đại công, nên ban thưởng, sau đó lại là một loạt khen thưởng.
Hoàng đế hiện tại cũng có chỗ hay, chẳng hạn như thích giữ thể diện. Thích giữ thể diện cũng tốt, nhìn đống phần thưởng này đi, thực sự vô cùng phong phú. Vàng bạc châu báu, lụa là sa tanh cùng với lượng lớn đất đai, đúng là không phải hào phóng bình thường.
Không thể không nói, khả năng kiếm tiền của Tiêu Hoài đúng là hạng nhất.
Này hẳn là được coi như tài sản chung sau hôn nhân của phu thê đúng không?
Đường Thư Nghi đang suy nghĩ lung tung, rồi sai người chuyển đồ vào trong nhà kho. Tiêu Khang Thịnh trở về Hoàng cung, thấy Hoàng đế liền kể lại chuyện truyền chỉ ở phủ Vĩnh Ninh hầu.
Hoàng đế nghe nói Tiêu Ngọc Minh đã tự mình lên đi về Tây Bắc, hừ mạnh một tiếng: “Liên Hưng Châu cũng là kẻ vô dụng, không phải nói không thấy Tiêu Nhị ra khỏi phủ Vĩnh Ninh hầu sao? Bây giờ Hầu phu nhân cũng đã nói ra, tức là Tiêu Nhị đã đi từ sớm.”
Liên Hưng Châu là người mà y phái đi theo dõi phủ Vĩnh Ninh hầu.
Tiêu Khang Thịnh cúi đầu giả vờ không tồn tại, một lúc sau Hoàng đế lại nói: “Tiêu Hoài trách trẫm không tin hắn, nhưng hắn đã từng tin trẫm chưa? Còn chưa làm gì cả, đã gọi nhi tử đi. Nghĩ lại Tiêu Ngọc Thần kia nhất định cũng đi Tây Bắc.”
Hoàng đế đột nhiên cảm thấy bất lực, vô cùng bất lực. Mấy ngày qua y mất ngủ cả đêm, nghĩ cách làm sao cân bằng Tiêu Hoài, nhưng không có cách nào tốt. Cứ mỗi khi đến lúc này y lại hận, hận mình tại sao không có đến một nhi tử tốt. Nếu y có thể có một nhi tử như Tiêu Hoài, y còn lo lắng gì nữa?
Nặng nề thở dài một hơi, đừng nói y có một nhi tử như Tiêu Hoài, cho dù là công tử bột như Tiêu Nhị cũng đang dần tốt hơn, nhưng nhi tử của y không một đứa nào biết phấn đấu.
Lúc này, một tiểu thái giám bước vào, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, Túc quận vương cầu kiến.”
Hoàng đế cau mày, Túc quận vương này là thứ đệ của tiên hoàng, quan hệ với tiên hoàng coi như hoà hợp, tiên hoàng phong cho ông ta tước hiệu quận vương, nhưng không có đất phong, vẫn luôn ở Thượng Kinh.
Vị Túc quận vương này là người lớn tuổi nhất trong Hoàng thất, tính theo bối phận cũng gần như cao nhất, nói chuyện rất có trọng lượng.
“Mời vào đi.” Hoàng đế nói.
Tiểu thái giám đi ra ngoài, một lúc sau Túc quận vương đi vào. Ông ta đã hơn tám mươi tuổi, đầu tóc râu ria đều đã bạc, nhưng cả người trông rất khoẻ mạnh.
Hoàng đế đứng dậy, “Hoàng thúc, thân thể ngài khoẻ không?”
Túc quận vương được tiểu thái dám dìu ngồi xuống nói: “Ta vẫn khỏe.”
Hoàng đế ừm một tiếng: “Hôm nay Hoàng thúc tới đây có chuyện gì?”
Biểu cảm trên mặt Túc quận vương một lời khó nói hết, ông ta nói: “Hoàng thượng, một gia tộc không người kế vị đã là chuyện đại kị rồi, huống chi là Hoàng đế người chứ.”
Hoàng đế đang uống trà, nghe Túc quận vương nói xong, chợt cảm thấy ngụm trà trong miệng đắng không sao sánh được. Y có mấy đứa nhi tử, nhưng lại bị người nói không có người kế vị.
Lại nghe Túc quận vương nói: “Tuổi của Hoàng thượng còn sinh thêm được, sao không tuyển thêm vài nữ tử vào cung. Tuyển mấy người có tri thức hiểu lễ nghĩa, thông tuệ một chút.”
Hoàng đế nghe xong những lời này thì suýt nữa không nhịn được, đây là nói nữ nhân trong hậu cung của y ngu xuẩn, cho nên mới sinh ra nhi tử ngu ngốc sao? Y muốn tức giận, nhưng ông ta nói cũng đúng, nhi tử của y đúng là cái nào cũng vô cùng ngu ngốc.
Nghĩ một hồi y nói: “Hoàng thúc có cách nào?”
“Lần này tuyển chọn nữ tử có mỹ danh khắp Thượng Kinh,” Túc quận vương nói: “Ta nghe nói trong kinh có xếp hạng tài nữ, ta muốn chọn từ trong đó.”
Hoàng đế rũ mí mắt già nua trầm tư, cảm thấy đề nghị của Túc quận vương cũng không tồi. Nữ tử thông minh, sinh hài tử ra, khả năng thông minh cũng cao hơn.
“Trẫm sẽ cân nhắc lời Hoàng thúc nói.” Hoàng đế nói.
“Được.” Túc quận vương uống một ngụm trà, lại nói: “Hoàng thượng, đánh bại Nhu Lợi quốc là di nguyện của tiên hoàng, Nhu Lợi quốc luôn coi chúng ta là món mồi béo bở, giành được Nhu Lợi quốc công danh thiên thu. Bây giờ cần nhân nhượng Tiêu Hoài, không được kích thích hắn, nếu có suy nghĩ gì, đợi chiếm được Nhu Lợi quốc rồi nói sau.”
“Hoàng thúc, trẫm hiểu.” Hoàng đế nói.
Y muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Tiêu Hoài à? Muốn, nằm mơ cũng muốn. Nhưng bây giờ không được, y cũng không làm được.
Túc quận vương ừm một tiếng, sau đó đứng dậy, “Hôm nay ta tới đây nói vài lời với Hoàng thượng, không còn chuyện ta liền đi.”
Ông ta đi ra ngoài, Hoàng đế đứng dậy nói: “Tiêu Khang Thịnh, tiễn Túc quận vương.”
Tiêu Khang Thịnh vội vàng đi tới đỡ Túc quận vương đi ra ngoài, Hoàng đế ngồi đó cau mày suy nghĩ.
Đường Thư Nghi không biết việc “giục sinh” của Đường Quốc Công đã bắt đầu rồi, ngày hôm sau nàng dẫn Tiêu Ngọc Châu đến Hồ Quang Tạ, hôm qua nàng hẹn Nam Lăng bá phu nhân và Hướng phu nhân đến hội quán đánh bài.
Khi đến nơi, Nam Lăng bá phu nhân và Hướng phu nhân vẫn chưa đến, nàng liền dẫn Tiêu Ngọc Châu đến “phòng làm việc” trước, vừa ngồi xuống Thuý Vân đã đến báo, “Có người cầu kiến, nói là từ Tây Bắc tới.”
Đường Thư Nghi khẽ cau mày, sau đó nói: “Mời vào đi.”