Đại hoàng tử phi lau nước mắt, bảo Lý Anh Triết đi đọc sách, nàng ta tắm rửa xong liền phái người đưa thiệp mời đến phủ Vĩnh Ninh hầu, mời Vĩnh Ninh Hầu phu nhân dẫn theo nữ nhi đến phủ Đại hoàng tử tụ tập.
Đường Thư Nghi nhận được thiệp mời, cười lạnh một tiếng, nàng đoán không sai, đám người Đại hoàng tử sẽ không dễ dàng từ bỏ. Ném thiệp mời sang một bên, nàng nói với Thuý Vân: “Nói với người của phủ Đại hoàng tử, ngày mai ta sẽ đến tiếp kiến Đại hoàng tử phi.”
Thuý Vân trả lời rồi rời đi, Đường Thư Nghi nheo mắt lại. Có vài người cứ mang suy nghĩ hão huyền, cho rằng chuyện bọn họ thấy tốt, người khác cũng cảm thấy như vậy. Không biết rằng, đồ vật mà bọn họ cảm thấy tốt, lại bị người khác coi là thứ đồ rắc rối.
Tuy nhiên, ngày mai nàng nhất định sẽ không dẫn Tiêu Ngọc Châu theo.
Ngày hôm sau, nàng ăn sáng xong liền xuất phát đến phủ Đại hoàng tử. Vừa đến cửa phủ Đại hoàng tử, một ma ma tiến lên đón, mỉm cười nói: “Thỉnh an Hầu phu nhân.”
Đường Thư Nghi mỉm cười bảo bà ấy đứng dậy, ma ma kia đứng dậy nói: “Đại hoàng tử phi của chúng ta đợi người từ sáng sớm.”
Đường Thư Nghi mỉm cười, đi theo bà ấy vào phủ Đại hoàng tử, sau đó ngồi lên kiệu đi về nơi ở của Đại hoàng tử phi. Đi ước chừng nửa khắc, kiệu dừng lại, Đường Thư Nghi xuống kiệu, lại đi theo ma ma tiến vào một viện tử trang nhã xa hoa, sau đó bước vào sảnh đường.
Đại hoàng tử phi nhìn thấy nàng, mỉm cười đứng dậy. Đường Thư Nghi hành lễ với nàng ta, nhưng mới hành lễ được một nửa, lại được nâng dậy, “Hầu phu nhân không cần khách khí như vậy, ngồi xuống đi.”
Hôm nay Đường Thư Nghi mặc một trường bào rộng tay màu đỏ sẫm, búi tóc mẫu đơn, bên trên còn khảm trâm khuyên ngọc thạch màu đỏ, cả người giống như một đóa hoa phú quý nhân gian, lộng lẫy mà chói mắt.
Mặc dù Đại hoàng tử phi cũng ăn mặc lộng lẫy, nhưng vì khuôn mặt hốc hác, đứng bên cạnh Đường Thư Nghi, càng mất đi ánh sáng. Hai người bằng tuổi nhau, nhưng lúc này nhìn Đại hoàng tử phi trông có vẻ lớn hơn Đường Thư Nghi vài tuổi.
Nhìn thấy Đường Thư Nghi dung mạo rạng rỡ như vậy, trong lòng Đại hoàng tử phi cảm thấy có chút ê ẩm. Cuộc sống có thoải mái hay không, xem tinh thần khí sắc của người đó liền biết được.
“Chúng ta niên thiếu thường xuyên gặp nhau ở các buổi yến hội, những năm nay ngược lại ít qua lại hơn.” Đại hoàng tử phi mỉm cười nói với Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi cũng mỉm cười: “Còn không phải sao, nghĩ lại chỉ có những ngày tháng lúc nhỏ là vui vẻ nhất.”
Hai người đều là danh môn quý nữ, lại bằng tuổi nhau, thường xuyên gặp mặt ở yến hội cũng là chuyện thường tình. Chẳng qua lúc đó, bọn họ chỉ gật đầu xã giao mà thôi.
Lời nói của Đường Thư Nghi dường như nói lên tấm lòng của Đại hoàng tử phi, chỉ thấy khuôn mặt nàng ta mang theo vẻ thẫn thờ nói: “Con người nếu không phải lớn lên thì tốt rồi.”
Đường Thư Nghi cũng không thân thiết với nàng ta, không biết nên tiếp lời nàng ta như thế nào, liền mỉm cười cho có lệ. Thật ra không cần nghĩ cũng biết, cuộc sống của vị Đại hoàng tử phi này cũng chẳng tốt là bao. Đại hoàng tử cả ngày trầm trong tửu sắc, nàng ta là chính thê, dù có độ lượng đến đâu, trong lòng nhất định cũng thấy buồn bã.
Đại hoàng tử phi nhận ra mình thất thố, liền mỉm cười đổi chủ đề: “Sao ngươi không mang tiểu nha đầu nhà ngươi theo?”
“Mấy ngày trước nó bị cảm lạnh, vẫn chưa khá hơn.” Đường Thư Nghi tuỳ tiện tìm một lý do.
Trên mặt Đại hoàng tử phi mang theo lo lắng, “Nữ nhi thân thể kiều quý, phải chăm sóc cho tốt.”
Đường Thư Nghi: “Vâng.”
…..
Hai người tán gẫu một lúc, Đại hoàng tử phi nói: “Hai ta niên thiếu quen biết nhau, mặc dù không phải vô cùng thân thiết, nhưng cũng hiểu rõ lẫn nhau, chúng ta coi như hiểu gốc biết rễ, ngươi xem hai nhà chúng ta kết thông gia thì thế nào?”
Cho tới bây giờ Đường Thư Nghi vẫn chưa có ấn tượng xấu với vị Đại hoàng tử phi này, cho nên lời nói cũng không quá sắc bén, nàng nói: “Chuyện nhi nữ kết hôn, ta không thể hoàn toàn làm chủ, còn cần Hầu gia nhà ta gật đầu.”
“Cũng là lý đó,” Đại hoàng tử phi nói: “Hầu gia chiến công hiển hách, sau này thế nào, chủ yếu còn phải xem Hoàng thượng…”
Lời tiếp theo nàng ta không nói ra, nhưng mọi người đều hiểu. Vị Hoàng đế hiện tại đã đề phòng Tiêu Hoài, đợi Tiêu Hoài chiếm được Nhu Lợi quốc, càng là công cao chấn chủ, Hoàng đế rất có khả năng ra tay với phủ Vĩnh Ninh hầu.
Đường Thư Nghi không lên tiếng, Đại hoàng tử phi lại nói: “Phu nhân và Hầu gia nên chuẩn bị từ sớm. Ta có thể bảo đảm với Hầu phu nhân, nếu như hai nhà chúng ta kết làm thông gia, về sau vô luận là Đại hoàng tử hay là nhi tử Anh Triết của ta đều ban nhiều nghi trượng cho Hầu gia cho phủ Vĩnh Ninh hầu, cũng có thể làm phủ Vĩnh Ninh hầu thịnh vượng thêm vài chục năm.”
Ngữ khí của nàng ta rất nghiêm túc, nhưng Đường Thư Nghi lại cảm thấy vô cùng nực cười. Tại sao bọn họ đều tự tin như vậy, tin rằng Đại hoàng tử có thể đăng cơ lên Hoàng vị chứ? Cái khác không nói, chỉ riêng chuyện Đại hoàng tử thông đồng địch quốc, một khi bị lộ ra ngoài, Đại hoàng tử và toàn bộ Khương gia đều xong đời.
“Mấy năm qua Hầu gia nhà ta không ở nhà, một mình ta nắm giữ Hầu phủ, quả thực rất vất vả. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, nếu như chàng ấy vẫn còn sống, ta dứt khoát chuyện gì cũng không quan tâm, tuỳ chàng ấy quyết định. Ta ấy mà, về sau có thể thoải mái nhàn hạ mà sống.”