Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Minh đều cười có chút ngượng ngùng, Đường Thư Nghi dùng khăn tay lau nơi khóe mắt, sau đó xoay người sang một bên hành lễ với Tiêu Hoài: “Quốc Công gia.”
Tiêu Hoài vội vàng đỡ nàng nói: “Mấy năm nay phu nhân vất vả rồi.”
Chính vào lúc này, người truyền chỉ trong cung đi tới, dẫn đầu là người quen cũ Tiêu Khang Thịnh. Hành lễ với Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi, “Định Quốc Công, Định công phu nhân, tiếp chỉ.”
Cả nhà cùng nhau quỳ xuống, sau đó Tiêu Khang Thịnh đọc ý chỉ của Hoàng đế phong Tiêu Hoài làm Định Quốc Công, cũng như một loạt phần thưởng. Sau khi đọc xong, hắn mỉm cười nói: “Hoàng đế nói, sẽ đích thân viết bảng hiệu của phủ Định Quốc Công, bảng hiệu có lẽ phải mất vài ngày nước mới đến.”
“Không vội.” Tiêu Hoài nói.
Tiêu Khang Thịnh lại mỉm cười nói: “Vậy nô tài liền trở về phụng mệnh.”
Nói xong, hắn dẫn theo một nhóm cung nữ và thái giám rời đi, để phần thưởng ở lại. Đây đều là của Tiêu Hoài, Đường Thư Nghi cho rằng chính mình có ý thức về ranh giới rất mạnh mẽ, trước kia Tiêu Hoài không ở đây, nàng có thể tự mình quyết định nên xử lý như thế nào, nhưng bây giờ người đang ở đây, nàng không thể vượt quá chức phận.
Mà Tiêu Hoài cảm thấy, những thứ này theo lý nên để Đường Thư Nghi cất đi, nàng là nữ chủ nhân, nàng không cất thì ai cất? Nhưng thấy nàng đứng đó không có ý định muốn cất đi, khụ một tiếng, hắn nói: “Làm phiền phu nhân chỉnh lý những thứ này.”
Ý tứ những tài vật này đều nhập vào của công, nếu như hắn đã nói như vậy, Đường Thư Nghi cũng sẽ không từ chối, phân phó Triệu quản gia và Thuý Vân sắp xếp những thứ này, sau đó viết sách cho vào kho.
Thật ra cũng không phải lúc trước nàng nghĩ nhiều, bởi vì rất nhiều nam chủ nhân của thế gia đại hộ đều có quỹ riêng của mình. Giống như lúc trước, lão Hầu gia và Tiêu Hoài đều có sổ sách riêng.
Triệu quản gia dẫn Thuý Trúc và Thuý Vân đi làm việc, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài dẫn ba hài tử vào phủ. Tiêu Ngọc Châu vẫn luôn đi theo bên người Tiêu Hoài, mặc dù không lên tiếng, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn hắn, Tiêu Hoài không nhịn được bật cười.
“Ngày thường con ở nhà làm gì?” Tiêu Hoài mỉm cười hỏi.
Câu này như mở hộp trò chuyện của Tiêu Ngọc Châu ra, con bé bắt đầu ríu ra ríu rít mà kể lại những chuyện vặt vãnh xảy ra trong ngày. Giọng nói véo von, ngữ điệu dạt dào cảm xúc, Tiêu Hoài lắng nghe, khuôn mặt luôn nở nụ cười.
Đến chính sảnh, gia đình ngồi xuống nói chuyện. Tiêu Ngọc Châu nói xong chuyện thường ngày, bắt đầu hỏi Tiêu Hoài, phần lớn đều là cuộc sống hàng ngày trong quân đội, Tiêu Hoài rất kiên nhẫn giảng giải cho con bé nghe.
Bên này, Đường Thư Nghi cùng Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh kể lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian họ tách ra. Tất nhiên đều là khái quát, nhất thời không thể nào kể rõ từng chi tiết được.
Lại tán gẫu một lúc, Đường Thư Nghi thấy đã gần đến giờ ăn tối, liền bảo ba nam nhân người đầy gió sương bặm bụi đi tắm rửa, sau đó cùng nhau ăn tối.
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đều đứng dậy đi về viện, chỉ còn lại Tiêu Hoài. Hắn đi đâu tắm rửa là một vấn đề, Tiêu Hoài trước đây không có viện riêng, trước kia hắn thường ở thư phòng, hoặc ở Thế An Uyển của Đường Thư Nghi.
“Ta đến thư phòng, có chút công văn cần đọc.” Tiêu Hoài nói với Đường Thư Nghi.
Trong lòng Đường Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt không hề lộ ra, nàng mỉm cười nói: “Vậy ta phái người chuẩn bị thùng tắm vào thư phòng cho chàng.”
“Được.” Tiêu Hoài gật đầu về phía Đường Thư Nghi, sau đó nói với gã sai vặt đang đợi bên ngoài: “Theo ta đến thư phòng.”
Gã sai vặt vội vàng đáp vâng, đi phía trước dẫn đường đến thư phòng. Đường Thư Nghi nhìn bóng lưng xa xăm của Tiêu Hoài, lông mày nhíu chặt lại, nàng luôn cảm thấy có rất nhiều chỗ không đúng, vô cùng không đúng.
Thật ra từ lần đầu tiên nhận được thư của Tiêu Hoài, Đường Thư Nghi đã cảm thấy không thích hợp. Nàng có ký ức của tiền thân, trong ký ức, Tiêu Hoài đối với nguyên thân thật sự là tình nồng mật ý, quan hệ giữa phu thê hai người có thể dùng từ mật ngọt để miêu tả.
Tiêu Hoài quanh năm không ở nhà, nhưng một khi đã trở về, chỉ cần là ở trong phủ, cả ngày đều luôn quấn lấy nguyên thân, cho dù muốn làm việc, hắn cũng ở trong thư phòng ở Thế An Uyển. Thư phòng ở tiền viện của Tiêu Hoài thật ra hắn cũng chẳng hay ở.
Một đôi phu thê dính nhau như vậy, khi viết thư không thể lạnh nhạt với thê tử như vậy, càng đừng nói đến phong thư đầu tiên sau ba năm mất tích.
Hơn nữa, cho dù là bức thư đầu tiên, hay là những bức thư sau đó. Cách xưng hô của Tiêu Hoài với nàng đều là “phu nhân”, cách xưng hô này vừa nghiêm túc lại xa cách, không phải là tên cũng không phải biệt danh. Còn có, lúc hắn tự xưng cũng là ta, chứ không phải “vi phu”, ký tên cũng trực tiếp ghi hai chữ Tiêu Hoài.
Hôm nay gặp mặt, Tiêu Hoài càng không thích hợp. Nhìn thấy nàng và Ngọc Châu, không có kích động, ngược lại có chút lo lắng, điều này không hợp với lẽ thường. Từ cõi c.h.ế.t trở về, phu thê xa cách bốn năm không gặp mặt, đừng nói là ôm nhau khóc, cho dù tiếp xúc thân thể cũng không có, khoảng cách giữa hai người bọn họ luôn duy trì hai thước.
Sau khi nàng cảm thấy Tiêu Hoài có gì đó không ổn, vì thăm dò mà cố ý giữ khoảng cách với đối phương, mà Tiêu Hoài dường như cố tình giữ khoảng cách với nàng.
Tại vì sao?
Tiêu Hoài thay lòng đổi dạ?