Đường Quốc Công đồng ý với quan điểm của Tiêu Hoài. Tiêu Hoài bây giờ cần thế lực của Tạ gia để đối đầu với Hoàng đế, mà Tạ gia cần nguồn lực quân đội để bồi dưỡng con cháu sau này. Hai nhà hợp tác, trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Hoài là người được lợi nhiều hơn. Nhưng mà, Tiêu Hoài còn có ân cứu mạng Tạ Lục.
Nhạc phụ con rể nói đến đây, căn bản đã đồng ý liên hôn với Tạ gia. Đường Thư Nghi ở hậu viện hoàn toàn không biết gì, giờ khắc này nàng đang nghe Đường nhị phu nhân nói về những công tử ca ở trong Kinh:
“Đại công tử Triệu gia học thức nhân phẩm coi như có thể, chỉ là ngoại hình hơi bình thường một chút, những thứ này cũng không sao, nhưng nội trạch của Triệu gia lại quá lộn xộn, lão thái gia Triệu gia sủng thiếp diệt thê. Còn có Tam công tử Hạ gia, lớn lên có vẻ tuấn tú lịch sự, xem ra cũng là một hài tử không tồi, chỉ là nghe nói đã có thông phòng….”
Đường nhị phu nhân một hơi nói đến mấy vị công tử của vài nhà, nếu như không có khuyết điểm này thì cũng có tật nọ, nàng ấy sắp lo lắng đến c.h.ế.t rồi, gả nữ nhi đi còn khó hơn cưới nhi tức phụ vào cửa.
Đường Thư Nghi và Đường đại phu nhân nghe đến mức cả mặt hiện rõ vẻ bất lực, nào có chuyện hoàn hảo đôi đường chứ?
Đường đại phu nhân nói: “An Lạc tâm tư đơn thuần, tính cách hoạt bát, muội lại không muốn nó bị gò bó, vậy không thể tìm trưởng tử đích tôn. Theo ta thấy, tìm một nhà môn đăng hộ đối với chúng ta, không phải đích trưởng tử, nhân phẩm tình tình học thức không tồi, An Lạc gả qua đó không cần bận tâm nhiều chuyện, có thể sống một cuộc sống vui vẻ với An Lạc thì tốt biết bao.”
Đường nhị phu nhân vẻ mặt không muốn, “Nếu không phải trưởng tử đích tôn, sau này đến lúc phân ra ngoài sẽ trở thành nhánh phụ.”
“Nhị đệ cũng không phải trưởng tử, muội sợ về sau các muội phân ra thành nhánh phụ sao?” Đường phu nhân hỏi.
Đường nhị phu nhân lắc đầu, tướng công nhà nàng ấy mặc dù về sau không thể kế thừa tước vị, nhưng quan vị không thấp. Hơn nữa của hồi môn của nàng ấy phong phú, về sau phân gia còn được thêm một phần tài phú, nàng ấy còn sợ cái gì?
Đường đại phu nhân: “Chính là như vậy.”
Đường nhị phu nhân thở dài: “Nhưng muội vẫn muốn tìm một người hoàn mỹ.”
Đường đại phu nhân: “……”
Đường Thư Nghi: “…….”
Chỉ là, hai người mặc dù cạn lời, nhưng họ có thể lý giải tâm tình của Đường nhị phu nhân, ai lại không muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho hài tử của mình chứ?
Lại trò chuyện một lúc, đã đến giờ ăn trưa, cả nhà Đường Thư Nghi ăn trưa ở phủ Đường Quốc Công rồi mới hồi phủ. Về đến nhà, Tiêu Ngọc Minh trực tiếp đi theo thân tín mà Tiêu Hoài mang từ Tây Bắc đến, đến doanh trại ngoài Kinh.
Sau khi Đường Thư Nghi biết, nàng mới lẩm bẩm với Thuý Vân Thuý Trúc: “Mang nặng chạy mười dặm, cũng không biết phải mang nặng bao nhiêu.”
“Quốc Công gia biết đúng mực, sẽ không để Nhị công tử bị thương.” Thuý Vân nói.
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, chuyện này quả đúng là là lỗi của Ngọc Minh, người dễ bị tình cảm ảnh hưởng quả thực rất khó trở thành nhân tài, tật xấu này của hắn nhất định phải thay đổi. Cho nên Tiêu Hoài làm không sai, nàng chỉ là làm mẫu thân đau lòng nhi tử mà thôi.
Lúc này Thuý Trúc đi vào, trong tay cầm một thiếp thư. Nàng ấy đưa thiếp thư cho Đường Thư Nghi nói: “Ngày mai Tạ nhị phu nhân muốn đến bái phỏng.”
Đường Thư Nghi mở ra nhìn, sau đó ném thiếp thư lên bàn nói: “Trả lời người của Tạ phủ, ta vô cùng hoan nghênh.”
Thuý Vân đi ra ngoài, Đường Thư Nghi dựa vào ghế gấm, sắc mặt không được tốt lắm. Nàng có ấn tượng tốt với Tạ nhị phu nhân và Tạ nhị tiểu thư, nhưng nghĩ đến chuyện Tiêu Hoài tự mình đồng ý liên hôn với Tạ gia, trong lòng lại không thoải mái.
Bên này Đường Thư Nghi nhận được bái thiếp của Tạ nhị phu nhân, bên Tiêu Hoài nhận được thư của Tạ Lục, bên trong viết một vài chuyện sau khi hắn về Thượng kinh, còn nhắc đến chuyện liên hôn, cuối cùng nói Nhị ca hắn sẽ đến phủ Định Quốc Công nói chuyện liên hôn với Tiêu Hoài.
Tiêu Hoài khép thư lại, nghĩ đến chuyện liên hôn, hắn phải nghe ý kiến của Đường Thư Nghi trước đã. Ban đầu, khi Tạ Lục nói đến chuyện liên hôn, hắn chỉ nói sẽ cân nhắc, lúc đó hắn nghĩ tới khả năng Tiêu Ngọc Minh không đồng ý.
Hắn thực sự không không bài xích chuyện liên hôn, thời hiện đại, hắn cũng xuất thân từ đại gia tộc. Khi đó hôn nhân trong gia tộc nhà hắn, mặc dù không giống như cổ đại, mạng của phu mẫu lời của bà mối, nhưng bọn họ cũng rất coi trọng môn đăng hộ đối.
Môn đăng hộ đối không chỉ khiến gia tộc liên hợp trở nên mạnh mẽ, mà hai người trong cuộc hôn nhân đó cũng phải phù hợp. Cuộc sống và nền tảng giáo dục tương đồng mới có thể làm hai người có tiếng nói chung.
Chuyện Lọ Lem gả vào hào môn, phượng hoàng nam cưới nữ tử cao môn, trong giới của bọn họ cũng có, nhưng số cặp hạnh phúc thật sự không có mấy đôi. Hơn nữa loại hôn nhân này, cho dù có thể đi đến cuối cùng, đôi bên cũng đều rất vất vả.
Chỉ là, nếu Tiêu Ngọc Minh không thích nữ nhi Tạ gia, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng. Có rất nhiều cách để củng cố sự hợp tác và lợi ích, không nhất định phải là liên hôn.
Nghĩ như vậy, hắn đứng dậy muốn đến Thế An Uyển tìm Đường Thư Nghi, nói chuyện liên hôn với Tạ gia. Nhưng vừa đứng dậy đã nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó tuỳ tùng của hắn – Vu Vĩnh Chí tiến vào.
Ôm quyền hành lễ, Vu Vĩnh Chí nói: “Chủ soái, nhi tử của Đại hoàng tử chạy ra khỏi thành, bị Nhị công tử bắt gặp.”
Tiêu Hoài cau mày: “Bây giờ người đang ở đâu?”
“Bị bí mật trông giữ.” Vu Vĩnh Chí nói.
Tiêu Hoài đi ra ngoài, ra đến cửa thấy Triệu Lục đang đứng ở cửa, hắn nói: “Đi nói với phu nhân, ta ra khỏi thành một chuyến.”
Triệu Lục vội vàng đáp vâng, Tiêu Hoài dẫn theo Vu Vĩnh Chí ra khỏi phủ. Lúc này Triệu Lục bước nhanh đến Thế An Uyển, vừa đi trong lòng vừa lẩm bẩm, ai nói Quốc Công gia đổi lòng? Theo hắn thấy, hôm qua Quốc Công gia thật sự có việc phải làm, cho nên mới không nghỉ ngơi ở Thế An Uyển. Bây giờ nhìn xem, Quốc Công gia ra ngoài một chuyến còn phải báo cáo với phu nhân.