Con người khi phải đối mặt với những điều chưa biết hoặc không thể kiểm soát, tiềm thức sẽ ở trong trạng thái căng thẳng và cảnh giác, Đường Thư Nghi bây giờ chính là như thế này.
Nàng vẫn luôn thừa nhận mình là một người ích kỷ, khi có chuyện gì xảy ra, điều đầu tiên nàng nghĩ đến là bảo vệ lợi ích của bản thân và người thân xung quanh. Giống như chuyện trong thân thể của Tiêu Hoài chứa đựng linh hồn của Tiêu Dao Vương, Tiêu Dao Vương muốn g.i.ế.c Hoàng đế để báo thù, có thể, thậm chí bọn họ có thể hợp tác.
Nhưng tiền đề là, trong quá trình trả thù, có thứ Tiêu Dao vương không thể bỏ qua, hắn phải giống như nàng, đem an nguy và tương lai của ba hài tử đặt lên hàng đầu. Vừa rồi khi nói chuyện với Tiêu Hoài, nàng đối chọi gay gắt như vậy, muốn chiếm thế chủ đạo như vậy, chỉ là muốn Tiêu Hoài hiểu, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.
Bây giờ xem ra, Tiêu Dao Vương cũng không bị thù hận che mù hai mắt, hắn cũng biết nếu chiếm cứ thân thể người khác thì phải gánh vác trách nhiệm tương ứng.
Lẳng lặng ngồi trong phòng một lúc, sau đó đứng dậy đi đến thư phòng, Lý Cảnh Tập vẫn đang chờ ở đó. Bước vào thư phòng, Lý Cảnh Tập thấy nàng liền đứng dậy hành lễ. Đường Thư Nghi phất phất tay bảo cậu bé ngồi xuống hỏi: “Thái phi thế nào rồi?”
Nàng nghi ngờ hôm nay Lý Cảnh Tập tới đây, là ý của Thái phi. Nhi tử trở về, phải đến thăm dò tình hình, xem nhi tử ở đây có sống tốt hay không. Chuyện này nàng có thể hiểu, đều là mẫu thân, cho dù nhi tử lớn đến mấy cũng luôn bận lòng đến nó.
“Tổ mẫu rất khoẻ.” Lý Cảnh Tập nói: “Tổ mẫu nói sắp qua năm mới, không biết ngài có muốn lên chùa dâng hương hay không, nếu có thì đi cùng nhau.”
Đường Thư Nghi hiểu ra, đây là muốn gặp nhi tử. Thân là Thái phi, không tiện chủ động đến phủ Định Quốc Công, nếu nàng đến Vương phủ bái phỏng, cũng không thể dẫn theo Tiêu Hoài, nhưng nếu đến chùa dâng hương thì Tiêu Hoài có thể đi theo.
“Ta cũng đang nghĩ mấy ngày nữa đến Sùng Quang tự, trước khi đi ta sẽ nói với Thái phi.” Đường Thư Nghi nói.
Thuận tiện cho người khác cũng là thuận tiện cho chính mình, rất có khả năng sau này nàng sẽ hợp tác lâu dài với Tiêu Hoài, đối với bạn hợp tác, nàng tất nhiên sẽ giúp một chút chuyện dễ như trở bàn tay.
“Vâng, ta trở về sẽ nói với tổ mẫu.”
Nói xong lời này, cậu bé lại lộ ra vẻ muốn nói lại thôi, Đường Thư Nghi thấy vậy liền nói: “Có chuyện muốn nói cứ nói thẳng đi.”
Lý Cảnh Tập suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hoàng thượng đã hạ chỉ, miễn trừ cho ta…. cữu cữu bọn họ không cần lưu đày nữa, hơn nữa trả lại tài sản đã bị tịch thu lúc trước.”
Đường Thư Nghi gật đầu: “Rất tốt!”
“Chỉ là… Ta không biết về sau nên ở chung với họ như thế nào, nếu như ta thường xuyên qua lại với bọn họ, tổ mẫu hẳn là sẽ không vui.” Lý Cảnh Tập nói.
Đường Thư Nghi thở dài, hài tử này trước kia đã chịu quá nhiều đau khổ, kết quả bây giờ hoàn cảnh cuộc sống thay đổi liền có chút lo được lo mất. Nàng nói: “Theo phân tích của ngươi về Thái phi, bà ấy có để ý ngươi thường xuyên qua lại với nhà cữu cữu không?”
Lý Cảnh Tập lắc đầu: “Không.”
“Vậy ngươi có gì phải lo lắng?” Đường Thư Nghi hỏi.
Lý Cảnh Tập cúi đầu xuống, một lúc sau mới nói: “Ta chỉ sợ tổ mẫu vì chuyện này mà không vui.”
Đường Thư Nghi đặt tay lên vai cậu bé, nói: “Lúc trước ta đã nói với ngươi, ngươi là chính mình, không phải là người mà người khác mong đợi, cũng không phải là người mà người khác ghen tị hay khinh thường. Những chuyện ngươi làm, chỉ cần không vi phạm lương tâm đạo đức thì không cần quá để ý đến suy nghĩ của người khác. Cho dù là người thân cũng như vậy.”
Hài tử này chỉ là quá để tâm đến tình cảm giữa mình và Thái phi, khi làm những chuyện quá để tâm đến thì luôn sợ đông sợ tây, như vậy không tốt. Người không thể vô tình, nhưng cũng không thể bị cảm xúc chi phối quá nhiều.
Lý Cảnh Tập gật đầu: “Ta hiểu.”
“Sắp đến năm mới, Vương phủ hẳn là có rất nhiều chuyện.” Đường Thư Nghi lại nói: “Mặc dù ngươi vẫn chưa thành niên, nhưng ngươi đã mang tước vị, nên gánh vác trách nhiệm cần gánh vác, xem như phân ưu với Thái phi.”
“Tổ mẫu giao cho ta rất nhiều chuyện.” Lý Cảnh Tập nói.
Đường Thư Nghi gật đầu: “Thái phi đối xử với ngươi rất tốt, có những chuyện ngươi có thể trực tiếp nói với Thái phi. Chính mình chân thành mới đổi lại sự chân thành của người khác.”
Trên mặt Lý Cảnh Tập nở nụ cười thật tươi, tâm trí cậu bé như được giác ngộ, lúc trước chính mình quả thật vì sợ trước sợ sau mà quá cẩn thận.
Lúc này, Tiêu Ngọc Châu đi tới, Đường Thư Nghi bảo con bé ngồi xuống đọc sách với Lý Cảnh Tập, nàng ra ngoài phân phó Thuý Trúc, đi thông báo cho Tiêu Dịch Nguyên bọn họ, ngày mai Tiêu Hoài sẽ gặp bọn họ.
Trong thư phòng, Lý Cảnh Tập hỏi Tiêu Ngọc Châu: “Phụ thân muội về nhà rồi, muội vui hay không?”
Tiêu Ngọc Châu gật đầu: “Vui.”
Mặc dù con bé trả lời như vậy, nhưng Lý Cảnh Tập cảm nhận được con bé cũng không vui lắm. Hai người họ quen biết nhau lâu như vậy, với sự hiểu biết của cậu bé về Tiêu Ngọc Châu, nếu như con bé thật sự vui vẻ, trên mặt nhất định sẽ nở một nụ cười thật tươi, sau đó ríu ra ríu rít kể cho cậu bé nghe chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua.
“Có chuyện gì sao?” Lý Cảnh Tập hỏi.
Tiêu Ngọc Châu lắc đầu, đổi chủ đề: “Mấy ngày nay huynh có khoẻ không?”
Mặc dù con bé và Lý Cảnh Tập là bạn tốt, nhưng con bé vẫn chưa hiểu rõ chuyện của phụ mẫu, không nói thì tốt hơn. Lý Cảnh Tập nhìn ra con bé có chút khó xử, cũng không hỏi lại, mà nói ra chuyện làm khó cậu bé mấy ngày này, cuối cùng nói: “Nghe lời sư phụ xong, bây giờ huynh đã hiểu mọi chuyện.”
Tiêu Ngọc Châu đến gần cậu bé, hạ thấp giọng nói: “Thái phi sợ nhất là có người làm nũng, huynh làm sai chuyện gì chỉ cần làm nũng với Thái phi một chút, sau đó mọi chuyện liền xong.”
Lý Cảnh Tập: “……..”
Cậu bé không biết làm nũng, hơn nữa tổ mẫu chỉ sợ con bé làm nũng mà thôi. Nhưng những lời này cậu bé vẫn không nói ra.
………