Đường Thư Nghi rất nhanh đã nhận được tin, Lục thị không muốn sau khi c.h.ế.t chôn cùng một chỗ với lão Hầu gia, mà muốn thủ cha mẹ chồng. Nàng nói với Tiêu Ngọc Châu đang ngồi bên cạnh: “Là người sáng suốt, chuyện sau khi c.h.ế.t đều là làm cho người sống xem, hơn nữa bọn họ có muốn tranh cũng tranh không lại, còn không bằng bây giờ bà ấy lui lại một bước, mưu cầu lợi ích cho mình và con cháu.”
Tiêu Ngọc Châu nghe xong liền gật đầu, còn nói: “Chúng ta có nên nói cho cữu công bọn họ một tiếng không?”
“Tất nhiên phải nói.” Đường Thư Nghi nói: “Lát nữa liền gửi thiếp thư đến phủ Võ Dương bá, ngày mai phụ thân con đi với chúng ta.”
Tiêu Ngọc Châu nghe nàng nói vậy thì cười tủm tỉm: “Cha bây giờ rất nghe lời, người bảo cha làm gì, cha nhất định sẽ làm đấy.”
Đường Thư Nghi sững sờ một lát, sau đó gật gật đầu nói: “Không được nói bậy.”
Tiêu Ngọc Châu tiếp tục cười, căn bản chính là như vậy. Con bé lại đến gần Đường Thư Nghi nhỏ giọng nói: “Nương, có phải cha con làm điều gì đó khiến người tức giận, người mới trừng phạt cha không?”
Đường Thư Nghi: “…….”
Mỗi một đứa đầu óc đều tưởng tượng phong phú như vậy?
Nàng nói: “Đừng đoán mò.”
Tiêu Ngọc Châu lộ ra vẻ con cảm thấy mình đã đoán đúng, Đường Thư Nghi đau đầu, chuyện này thật sự không có cách nào giải quyết ba hài tử này.
Đúng như Tiêu Ngọc Châu nói, đối với an bài của Đường Thư Nghi, Tiêu Hoài rất tự nhiên đáp ứng. Ngày hôm sau, người một nhà đến phủ Võ Dương bá. Phu thê Võ Dương bá, sau khi nghe Đường Thư Nghi nói, Lục thị nói sau khi c.h.ế.t sẽ thủ cha mẹ chồng, bọn họ đều sững sờ, sau đó Võ Dương bá phu nhân nói: “Là một người thông minh, chỉ là sau này chúng ta cũng sẽ không bạc đãi bọn họ.”
So với một khoản tiền tài lớn như vậy, loại chuyện sau khi c.h.ế.t nên mai táng như thế nào cũng không phải là chuyện lớn.
Sau khi nói chính sự xong, Tiêu Hoài đi đến thư phòng với Võ Dương bá, Tiêu Ngọc Châu và Tiết Oánh chơi đùa, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần cũng được công tử Tiết gia dẫn đi, ở trong phòng chỉ còn lại Võ Dương bá phu nhân và Đường Thư Nghi.
“Tiêu Hoài đã trở lại, cháu cũng thoải mái hơn.” Võ Dương bá phu nhân nói.
Đường Thư Nghi mỉm cười nói: “Vâng.”
Suy nghĩ cẩn thận, sau khi Tiêu Hoài trở về, nàng quả thật thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất có chuyện an bài hắn làm, hắn có thể làm xong ngay lập tức.
“Cháu cũng là người có phúc, Tiêu Hoài toàn tâm toàn ý với cháu, ba hài tử bây giờ đều hiểu chuyện.” Võ Dương bá phu nhân vẻ mặt yên tâm, sau đó lại nói: “Hai ngày trước, An Nguyên Hầu đến gặp ta, muốn ta làm mai mối, nói chuyện hôn sự cho tôn nữ nhà bà ấy, tôn nữ bà ấy nhìn trúng Ngọc Thần của chúng ta.”
Đường Thư Nghi nghĩ đến nhà An Nguyên Hầu, hình như có họ hàng vòng vèo với nương gia của Võ Dương bá phu nhân.
“Ngọc Thần quả thật đã đến tuổi kết hôn, chỉ là cháu còn muốn để thi xuân xong lại nói.” Đường Thư Nghi nói.
Võ Dương bá phu nhân nói: “Gia môn như chúng ta, Ngọc Thần lại là thế tử, thi xuân chẳng qua chỉ là thêu hoa lên gấm mà thôi.”
Đường Thư Nghi: “Đúng là lý này, nhưng hài tử kia nỗ lực lâu như vậy, đến cửa ải cuối cùng, vẫn phải dùng hết toàn lực.”
“Cũng đúng.” Võ Dương bá phu nhân mỉm cười nói: “Trưởng tôn nữ của An Nguyên Hầu, ngoại hình tâm tính đều không tệ, khi nào cháu gặp mặt một chút.”
Đã như vậy, Đường Thư Nghi chỉ có thể đồng ý. Dù sao cũng chỉ là gặp mặt mà thôi, lại không phải định thân.
Mà giờ khắc này, phủ Túc thân vương cũng đang nói chuyện hôn sự, liên quan đến Tiêu Ngọc Thần.
Túc thân vương đã hơn tám mươi tuổi, tuổi già sức yếu. Giờ khắc này ông ta dựa vào tháp, bên cạnh ông ta là một người nữ nhân xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi.
Mấy ngày nay Túc thân vương bị nhiễm phong hàn, uống thuốc xong bệnh cũng gần khỏi, nhưng vẫn còn ho nhẹ. Nghe nữ nhân xinh đẹp nói chuyện, ông ta lại bắt đầu ho.
Nữ nhân xinh đẹp vội vàng lấy khăn tay đưa lên miệng ông ta, nhìn Túc thân vương nhổ đờm trong miệng vào chiếc tay trong tay, mặt không đổi sắc cuộn tròn chiếc khăn ném cái xô bên cạnh. Lại đem trà đưa đến bên miệng Túc thân vương, để ông ta súc miệng, sau đó cầm một bô súc miệng ra, để Túc thân vương nhổ nước súc miệng vào, lại lấy khăn tay lau vết nước ở khóe miệng.
Thật sự là hầu hạ đến mức không thể tỉ mỉ hơn.
Túc thân vương được hầu hạ rất thoải mái, bàn tay già nua vỗ vỗ cánh tay của nữ nhân nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ coi trọng chuyện hôn sự của Huệ Tâm.”
Lý Huệ Tâm, là nữ nhi có được khi Túc thân vương về già, năm nay mười lăm tuổi, rất được ông ta chiều chuộng. Mặc dù là thứ nữ, nhưng Túc thân vương cũng xin phong nàng ta làm quận chúa, nhưng không có đất phong.
Nữ nhân xinh đẹp cũng chính là Vinh di nương, tiểu thiếp thứ mười chín của Túc thân vương, nghe Túc thân vương nói vậy thì mỉm cười nói: “Nô gia biết Vương gia thương Huệ Tâm nhất, chỉ là …..”
Vinh di nương muốn nói lại thôi, Túc thân vương thấy vậy thì cau mày: “Có chuyện cứ nói ra đi.”
Vinh di nương với mặt khó xử: “Chỉ là nha đầu Huệ Tâm thích thế tử của Định Quốc Công. Ngài cũng biết, diện mạo của thế tử Định Quốc Công kia, ở Thượng Kinh có biết bao cô nương đều ngưỡng mộ trong lòng. Chúng ta lại rất ít qua lại với phủ Định Quốc Công, mời bà mối qua nói chuyện, chưa chắc đã tranh lại người khác. Cho nên… Cho nên nô gia nghĩ, nếu không Vương gia đi nói với Hoàng thượng, nhờ Hoàng thượng ban hôn cho hai đứa.”