Túc thân vương thấy vậy, trong lòng cũng bớt lo lắng hơn một chút, ông ta hành lễ với Hoàng đế, sau đó xoay người đi ra ngoài. Đi ra ngự thư phòng, ông ta lại quay đầu liếc vào trong, bây giờ ông ta thật sự hiểu rõ, chuyện ông ta làm dư thừa đến mức nào. Nhưng nên nói đều đã nói, nên làm cũng đã làm, không cách nào thay đổi.
Giờ khắc này, ông ta liền có suy nghĩ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nghiệt nữ kia.
Trong ngự thư phòng, Hoàng đế dựa vào ghế gấm, ngón tay gõ lên mặt bàn, trong đầu suy nghĩ những gì Túc thân vương vừa nói. Lúc đầu y quả thật có chút nghi ngờ, Túc thân vương thấy Tiêu Hoài bây giờ rất thế lớn muốn leo lên trên.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cho dù thế lực của Tiêu Hoài có lớn đến đâu, chẳng lẽ lớn hơn Hoàng đế là y sao? Hơn nữa y trước giờ coi như cũng tôn trọng Túc thân vương, Túc thân vương không cần vì leo lên Tiêu Hoài mà đắc đội Hoàng đế là y.
Tuy nhiên, nếu ban hôn gả Lý Huệ Tâm cho Tiêu Ngọc Thần, cũng không phải là không thể. Lý Huệ Tâm vì một nam nhân mà muốn sống muốn chết, hiển nhiên không phải một tông phụ đủ tiêu chuẩn. Hơn nữa, trái tim nàng ta đều chỉ hướng về Tiêu Ngọc Thần, nếu sau này lại ban cho Tiêu Ngọc Thần vài nô tỳ xinh đẹp, hậu viện phủ Định Quốc Công nói không chừng trở thành một mảnh gà chay chó sủa.
Nghĩ đến đây, trong lòng y không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng Tiêu Hoài vừa mới lập được công lao hiển hách, muốn ban hôn cho Tiêu Ngọc Thần phải lập kế hoạch lâu dài. Chuyện này phải làm sao để cả Tiêu Hoài cả triều thần đều không tìm được sai lầm nào.
Hoàng đế ngồi ở ngự thư phòng vắt óc suy nghĩ hình thành âm mưu quỷ kế của y, buổi tối, một tiểu thái giám đến cổng cung của Lương quý phi, thì thầm vài câu bên tai thái giám canh giữ cửa, sau đó rời đi.
Thái giám nhìn bóng lưng dần biến mất kia, sau đó đi đến cửa tẩm điện của Lương quý phi, hạ giọng nói vài câu với cung nữ thiếp thân đang canh ngoài cửa của Lương quý phi.
Cung nữ kia nghe xong thì vào phòng, thấy Lương quý phi đang dựa vào giường sững sờ. Trong lòng nàng ta nặng nề thở dài một hơi, những phi tần chốn hậu cung này, trong mắt người ngoài thì phong quang vô hạn. Nhưng bọn họ nào biết, những nương nương này phải làm sao mới vượt qua những tháng ngày trong cung.
Nếu được sủng ái, sẽ bị người khác ghen tị và ám hại, nếu không được sủng ái, cứ thế mà sống qua ngày.
“Nương nương,” Cung nữ đi đến bên giường nhẹ gọi một tiếng.
Lương quý phi lười biếng nâng mí mắt lên, liếc mắt nhìn nàng ta nói: “Có chuyện gì?”
“Tiểu Đức Tử ở ngự thư phòng vừa tới nói, chiều nay Túc thân vương đến ngự thư phòng nói một vài chuyện với Hoàng thượng. Hắn mơ hồ nghe được Túc thân vương dường như muốn Hoàng đế ban hôn cho Huệ Tâm quận chúa và Tiêu thế tử của phủ Định Quốc Công.” Cung nữ nói.
Lương quý phi vừa nghe liền lên tinh thần, nàng ta hỏi: “Hoàng đế nói gì?”
Cung nữ: “Hoàng đế nói muốn suy nghĩ.”
Lương quý phi cười lạnh, sau đó nói: “Có kịch hay để xem rồi. Ta làm người tốt một lần đi, ngày mai truyền tin tức này đến phủ Định Quốc Công.”
Cung nữ: “Vâng.”
Lương quý phi vẫy vẫy tay để nàng ta rời đi, sau đó tiếp tục phát ngốc. Nàng ta cũng không phải thật sự có ý tốt, cái c.h.ế.t của nhi tử và đệ đệ nàng ta đều có liên quan đến phủ Định Quốc Công, nàng ta hận mỗi một người trong phủ Định Quốc Công. Nhưng nàng ta càng căm hận Hoàng đế, bây giờ có cơ hội để phủ Định Quốc Công và Hoàng đế đấu nhau, nàng ta tất nhiên rất vui vẻ.
Nàng ta quay đầu xuyên qua cánh cửa nhìn ra màn trời đêm tối, nghe tiếng gió xào xạc, nàng ta lẩm bẩm: “Trời sắp thay đổi rồi.”
Hôm sau triều sớm, Tiêu Hoài dậy sớm hơn trước rất nhiều. Sau khi tắm rửa thay y phục xong, hắn liền cưỡi ngựa đến hoàng cung. Đến cổng cung, hắn giao ngựa cho tuỳ tùng, sau đó đi đến cổng cung, chờ cổng cung mở ra rồi đi vào cùng mọi người. Nhưng còn chưa đi được vài bước, đã nhìn thấy Tề Lương Sinh đi từ phía bên trái tới.
Ánh mắt hai người đụng nhau, Tiêu Hoài hiển nhiên cảm thấy, sắc mặt Tề Lương Thịnh xấu hơn trước rất nhiều. Tiêu Hoài vốn dĩ muốn chào hỏi hắn, Tề Lương Sinh thấy vậy vờ không nhìn thấy hắn, sải bước đi về phía trước. Hắn cảm thấy Tề Lương Sinh này quá nhỏ mọn, cũng không phải thù hận sinh tử gì, hơn nữa hai nhà qua lại còn tính thân thiết, tại sao thấy hắn lại không muốn nói chuyện như vậy?
Sải bước đến cổng cung, vừa đứng vững, An Nguyên Hầu đã mỉm cười đi tới, chắp tay về phía hắn: “Định Quốc Công.”
Tiêu Hoài cũng chắp tay với hắn, sau đó hai người bắt đầu hàn huyên. Lúc này lại có thêm vài người tới nói chuyện với Tiêu Hoài, một lúc sau, quanh người hắn có không ít người. Tiêu Hoài không mặn không nhạt mà tiếp đãi những người này, trong lòng nghĩ về sau sẽ không qua lại quá thân thiết với những người này.
Những người thực sự có quan hệ tốt với hắn sẽ không vào lúc này đứng ở cổng cung vây lấy hắn nói chuyện. Đây là muốn làm gì? Ngại Hoàng đế không đủ kiêng kỵ hắn sao?
Mà An Nguyên Hầu lúc này đang đứng ở một bên, trên mặt cũng có chút không vui. Hắn ta thật sự muốn kết bạn với Tiêu Hoài, mới chủ động đến nói chuyện với hắn. Chỉ là không ngờ những người này lại tiến đến, vây quanh Tiêu Hoài nói chuyện. Chẳng lẽ những người này đều do Hoàng thượng sắp xếp? Vì muốn phán tội danh kết bè kết cánh cho Tiêu Hoài?
Nghĩ đến tính khí của Hoàng thượng, đây cũng không phải là chuyện không thể.
Chẳng mấy chốc, cổng cung mở ra, các quan viên lần lượt bước vào, sau đó tiến vào Kim Loan điện. Dựa theo văn võ, quan vị to nhỏ mà xếp hàng, Hoàng đế liền đến. Sau khi ngồi trên Long ỷ, y vừa nhìn liền thấy Tiêu Hoài đứng ngay trước mặt, trong lòng bắt đầu không vui, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Trong lòng y thầm nghĩ, nhất định phải nhanh chóng nghĩ ra cách ban hôn cho Tiêu Ngọc Thần, nhưng lại không thể để người khác tìm ra lỗi.
…………