Người có thể làm thân tín của Hoàng đế, nhất định phải làm được hai điểm. Như miệng ngọt biết nịnh hót, nếu không cho dù Hoàng đế có tin tưởng ngươi, nhưng cũng không đến mức gần gũi với ngươi. Còn một điểm nữa, là hoàn toàn hiểu rõ Hoàng đế.
Ngô Chính Tín thân là thân tín của hoàng đế, tính cách Hoàng đế thế nào, hắn ta đương nhiên vô cùng hiểu rõ. Giống như Hoàng đế thích được tiện nghi còn khoe mẽ, trong lòng hắn ta đã không ngừng chửi bới mấy lần. Nhưng cũng chỉ chửi bới trong lòng, mặt ngoài vẫn tỏ ra vẻ Hoàng thượng ngài thật khôn ngoan, thật nhân hậu, thật chiếu cố triều thần.
Hoàng đế muốn ban hôn thứ nữ do tiểu thiếp thứ mười mấy trong nhà Túc thân vương cho đích trưởng tử của nhà Định Quốc Công, bảo hắn tìm cách. Mặc dù trong lòng Ngô Chính Tín đang mắng Hoàng đế, nhưng vẫn làm ra vẻ mặt nghiêm túc ngồi đó suy nghĩ.
Một lúc sau, hắn ta nói: “Vài ngày nữa là qua năm mới, nếu không cung yến năm nay, để Huệ Tâm quận chúa ở trước mặt triều thần và quan viên, xin Hoàng đế ban hôn cho nàng ta. Hoàng thượng, lúc đó ngài ra vẻ khó xử, hỏi ý kiến của Đinh Quốc Công và Tiêu thế tử.”
Hoàng đế cau mày: “Nếu bọn họ không đồng ý thì sao?”
Ngô Chính Tín: “Vậy để Huệ Tâm quận chúa làm ầm ĩ, chẳng hạn như tự sát hay gì đó. Ngài cũng không thể tận mắt nhìn nàng ta thật sự tự sát đúng không, rơi vào tình thế khó xử đành phải đồng ý cũng là lẽ tự nhiên.”
Hoàng đế nghe xong gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ngoài ra,” Ngô Chính Tín lại nói: “Huệ Tâm quận chúa là thứ nữ, xem ra không xứng với Tiêu thế tử, để bù đắp cho hắn, ngài có thể tặng một ít nô tỳ xinh đẹp cho Tiêu thế tử, làm vợ lẽ của hắn.”
“Đúng vậy, nên như vậy.”
Hoàng đế mỉm cười liếc nhìn Ngô Chính Tín, lời của hắn ta đều nói trúng tim đen của y. Mà Huệ Tâm si mê Tiêu Ngọc Thần đến độ lấy c.h.ế.t bức ép, một nữ tử như vậy, nếu bên người phu quân mình có thêm vài mỹ tỳ, tất nhiên sẽ gây rắc rối. Đến lúc đó, hậu viện của phủ Định Quốc Công chắc chắn sẽ hỗn loạn.
Bây giờ y vẫn không có cách nào g.i.ế.c c.h.ế.t Tiêu Hoài, nhưng nhìn gia trạch Tiêu Hoài không yên, trong lòng cũng thoải mái. Nếu Tiêu Hoài kháng chỉ không tuân lệnh, vậy càng tốt hơn, y liền có lý do để trị tội hắn.
“Được, cứ làm như vậy đi.” Hoàng đế lại nói, hiện tại tâm trạng của y cực kỳ tốt.
Giữ Ngô Chính Tín lại nói chuyện một lúc rồi mới để hắn ta về. Ngô Chính Tín ra khỏi ngự thư phòng liền bắt đầu lo lắng, sức khỏe của Hoàng đế không còn tốt như trước, tình hình trong triều về sau càng không dễ nói.
Định Quốc Công nắm giữ quân quyền thêm uy danh hiển hách, còn có những mối quan hệ trong triều kia của hắn, Hoàng đế muốn đẩy ngã hắn cũng không hề dễ dàng. Nếu đến một ngày Hoàng đế băng hà, Định Quốc Công vẫn còn khoẻ thì thân tín của Hoàng đế như hắn ta phải làm sao đây?
Chẳng lẽ bây giờ quy phục Định Quốc công?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, hắn ta lập tức áp chế nó. Một nô không thể phục vụ hai chủ, vì nếu như vậy sẽ không ai tin hắn ta. Cho nên, con đường này hắn ta phải đi đến cuối cùng.
Nghĩ đến đây, hắn ta nặng nề thở dài một hơi, làm người sao lại khó đến vậy?
……..
Phủ Định Quốc Công, Tiêu Ngọc Thần, Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh cùng ngồi ở thư phòng ngoài viện, vùi mình trong một đống sổ sách kế toán. Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu đang cẩn thận kiểm tra sổ sách, Tiêu Ngọc Minh vò đầu bứt tai, đột nhiên đùng một tiếng đứng dậy, nói: “Trong phòng nóng quá, ta ra ngoài hóng mát.”
Tiêu Ngọc Thần: “…….”
Tiêu Ngọc Châu: “…….”
Trời đang mùa đông, ngươi muốn ra ngoài hóng mát?
Tiêu Ngọc Minh phớt lờ ánh mắt của hai người, sải bước đi ra ngoài. Tiêu Ngọc Châu thấy vậy thì cười ha hả, Tiêu Ngọc Thần mỉm cười lắc đầu. Tiêu Ngọc Minh đi ra ngoài, bị gió lạnh thổi qua, lập tức cảm thấy cả người rất sảng khoái hơn rất nhiều, đống sổ sách kia sắp tra tấn hắn đến c.h.ế.t rồi.
Lúc này, Tiêu Hoài đi vào, thấy hắn đứng đang đón gió lạnh, liền hỏi: “Sao con lại đứng ở đây?”
“Trong phòng quá ngột ngạt, con ra đây hít một hơi.” Tiêu Ngọc Minh nói.
Tiêu Hoài ừm một tiếng: “Hít xong thì vào phòng làm việc tiếp đi.”
Tiêu Ngọc Minh: “…….”
Tiêu Hoài liếc mắt nhìn hắn, sau đó bước vào thư phòng. Hắn vừa trở về liền nghe nói, Đường Thư Nghi bảo ba huynh muội họ xem sổ sách. Vừa nhìn liền biết Tiêu Ngọc Minh không thể ngồi yên trong phòng nên mới ra ngoài, xem ra tính khí này vẫn cần phải mài giũa. Cho dù là võ tướng, tính khí cũng không thể hấp tấp như vậy.
Tiêu Ngọc Minh thở dài, đi theo hắn vào thư phòng. Vừa ngồi xuống, Thuý Trúc đã đến, cúi người hành lễ nói: “Phu nhân mời Quốc Công gia và ba vị chủ tử đến Thế An Uyển.”
Mấy người nghe được lời này liền sững sờ, đều cảm thấy hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không Đường Thư Nghi cũng sẽ không mời bọn họ cùng nhau đến Thế An Uyển. Chỉ là, mặc dù mấy người nghĩ như vậy, nhưng vẫn đứng dậy đến hậu viện.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Tiêu Ngọc Châu vừa đi vừa hỏi Thuý Trúc.
Thuý Trúc nói: “Đã xảy ra chuyện.”
Nhưng chính xác là chuyện gì, nàng ấy không nói.
Không lâu sau, vài người cùng nhau đến Thế An Uyển, sau khi ngồi xuống, Đường Thư Nghi kể lại chuyện kia cho bọn họ nghe, sau đó nói: “Các con nói nên làm thế nào?”
“Đại ca, vận đào hoa của huynh đúng là thịnh vượng thật đấy.” Tiêu Ngọc Minh cười hì hì nói.
Tiêu Ngọc Thần trừng mắt nhìn hắn, “Câm miệng.”
Tiêu Ngọc Minh cười toe toét, trên mặt Đường Thư Nghi cũng nở nụ cười. Bây giờ nàng đã không còn tức giận như trước, chủ yếu là do chuyện này không khó giải quyết.
“Được rồi,” Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Ngọc Minh nói: “Nhanh nghĩ cách đi, nếu không đại ca con sẽ thật sự phải lấy Huệ Tâm quận chúa kia về.”