Một buổi chiều vô sự, Đường Thư Nghi có được nửa ngày thanh nhàn, bèn tán gẫu vui đùa với Thúy Trúc Thúy Vân, mãi đến khi ba hài tử tới giao mấy bản .
Đường Thư Nghi ngồi trên nhuyễn tháp, cầm phần của Tiêu Ngọc Châu lên xem trước, quả nhiên năm bản mà lại có ba bút tích khác nhau. Đường Thư Nghi cũng không răn dạy, chỉ nhìn con bé rồi nói: “Vẫn là câu nói kia, người giữa người với nhau, hai ca ca đau con thương con, con cũng phải đối xử tốt với bọn nó, biết chưa?”
Tiêu Ngọc Châu ngoan ngoãn gật đầu: “Nữ nhi đã biết.”
Đường Thư Nghi ừ một tiếng, đặt của con bé sang một bên, lại xem của Tiêu Ngọc Minh. Đều nói nét chữ nết người, thật vậy. Tiêu Ngọc Minh tính tình nóng nảy nên nét chữ có hơi loạn.
Nhưng với cái tính không chịu ngồi yên của hắn, có thể quy củ viết xong năm lần đã là không tồi, nên Đường Thư Nghi không chỉ trích nét chữ của hắn không đẹp mà chỉ nói: “Chữ của Ngọc Minh tiến bộ rất nhiều, phải không ngừng cố gắng.”
Đường Thư Nghi chưa từng chăm sóc hài tử, nhưng nàng từng quản lý công nhân, biết nếu chỉ phê bình thì công nhân sẽ càng mất tự tin, nghĩ đến chuyện giáo dục hài tử chắc cũng như vậy.
Tiêu Ngọc Minh lớn như vậy lại chưa bao giờ được khích lệ, bây giờ đột nhiên được Đường Thư Nghi cổ vũ, nhất thời không thích ứng, giơ tay xoa đầu vô cùng ngượng ngùng. Đường Thư Nghi thấy thế cũng chỉ mỉm cười.
Buông phần của Tiêu Ngọc Minh, nàng lại cầm lấy của Tiêu Ngọc Thần. Chữ viết mạnh mẽ hữu lực, nước chảy mây trôi, vô cùng đẹp, hiển nhiên là đã tốn không ít công phu.
Đường Thư Nghi nghiêm túc xem từng trang rồi nói: “Tốt, trưởng tử nên làm gương tốt, để đệ muội lấy con làm gương, đồng thời phải yêu thương dạy dỗ đệ muội, lần này con làm rất tốt.”
Tiêu Ngọc Thần đứng thẳng lưng, nghiêm túc nói: “Nhi tử đã biết, sau này nhất định sẽ làm gương tốt cho đệ muội.”
Hắn ra vẻ người lớn như vậy lại làm Đường Thư Nghi không nhịn được cười. Nàng đặt ba phần chung với nhau, sau đó nhìn bọn họ nói: “Đọc đi, mười lần.”
Ba người đều có chút xấu hổ, bọn họ đều bị phu tử phạt viết chữ, nhưng chưa bao giờ bị phạt đọc to. Tiêu Ngọc Thần ho nhẹ một tiếng, cứng đờ nói: “Đọc ở đây luôn sao?”
Đường Thư Nghi gật đầu: “Ở đây, ba người các con, bắt đầu đi.”
Ba người người đưa mắt nhìn nhau, đều rất xấu hổ, nhất thời không biết bắt đầu thế nào. Đường Thư Nghi bỗng nhiên cảm thấy trò này rất vui, bèn mở miệng nói: “Đệ tử quy, thánh nhân huấn, thủ hiếu đệ, Chuẩn bị… Bắt đầu…”
Ba người lại sửng sốt, Tiêu Ngọc Thần là người đầu tiên mở miệng đọc, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu cũng lập tức đuổi kịp.
“Đệ tử quy, thánh nhân huấn, thủ hiếu đệ, thứ cẩn tín, phiếm ái chúng, nhi thân nhân, hữu dư lực, tắc học văn….”
Ba người đứng đó thẳng lưng trăm miệng một lời, nhưng chỉ một lúc sau đã đầu bắt đầu lắc, còn lắc cùng một độ cung cùng một phương hướng. Đường Thư Nghi thấy vậy lại muốn cười, vừa mới bắt đầu còn có thể nhịn xuống, nhưng càng về sau càng không nhịn được nữa, chỉ có thể đứng dậy xua tay bảo bọn chúng tiếp tục đọc, nàng vào nội thất cười một lúc đã.
Hùng hài tử trở nên ngoan ngoãn vẫn rất đáng yêu.
Hơn một khắc sau, ba người bọn họ đã đọc xong mười lần , miệng lưỡi khát khô. Thúy Trúc Thúy Vân đã sớm chuẩn bị nước trà, ba người cũng chẳng màng lễ nghi cầm ly trà uống ừng ực, Đường Thư Nghi ở bên cạnh thấy vậy lại cười.
Chờ ba người uống xong, Đường Thư Nghi nhìn bọn họ nói: “Mục đích của ta không phải là phạt các con mà là muốn các con hiểu được huynh hữu đệ cung, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.”
“Hài nhi hiểu rõ.” Ba người lại trăm miệng một lời nói.