Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

Tiêu Hoài tất nhiên không biết sau khi hắn đi, Tiêu Ngọc Thần suy nghĩ như thế nào, hắn lại bước đến Thế An Uyển. Nhìn thấy Đường Thư Nghi, hắn nói lại suy nghĩ của Tiêu Ngọc Thần, sau đó nói: “Ta nghĩ nó rất có ý với Giai Ninh.”

Trên mặt Đường Thư Nghi nở nụ cười, nàng nói: “Nếu đã như vậy, ta sẽ gửi thiếp thư đến phủ Lễ Quốc Công, thăm dò lão Lễ Quốc Công phu nhân trước.”

“Phu nhân xem rồi làm là được, ta có việc bận đi trước.” Tiêu Hoài nói.

Đường Thư Nghi gật đầu, Tiêu Hoài sải bước đi ra ngoài. Hắn muốn bắt đầu thao tác chuyện cầu Hoàng đế lập thái tử, đồng thời còn phải an bài người đi điều tra phủ Túc thân vương. Hắn cảm thấy Túc thân vương thật sự ăn no không còn việc gì làm, nằm mát ăn bát vàng không phải tốt rồi sao, cứ thích kiếm chuyện để làm.

Bên phía Đường Thư Nghi, sau khi hắn rời đi liền đến thư phòng tự tay viết một tấm thiếp thư, bảo Thuý Vân gửi đến phủ Lễ Quốc Công. Thuý Vân là đại nha hoàn bên người nàng, rất nhiều quý phụ ở Thượng Kinh đều biết. Cho nên sau khi Thuý Vân đến phủ Lễ Quốc Công, liền được dẫn đến trước mặt lão Lễ Quốc Công phu nhân.

“Phu nhân nô tỳ nói, đã lâu ngày không gặp lão phu nhân, ngày mà muốn qua bái phòng cùng ngài nói chuyện.” Thuý Vân cung kính nói.

Lão Lễ Quốc Công phu nhân nhất thời không biết Đường Thư Nghi có ý gì, nhưng bà ấy vẫn mỉm cười nói: “Vừa hay, ta cũng rất nhớ nàng.”

Thuý Vân bàn giao thiếp thư rồi cáo từ rời đi. Đợi nàng ấy rời đi, lão Lễ Quốc Công phu nhân nói với ma ma bên cạnh: “Định Quốc Công phu nhân đây là có ý gì?”

Ma ma suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Lão nô cũng không đoán được.”

Lão Lễ Quốc Công phu nhân thở dài: “Ta vẫn luôn nghĩ, Giai Ninh và trưởng tử Định Quốc Công có thể coi là có chút duyên phận. Trưởng tử Định Quốc Công ngoại hình ưa nhìn, cũng chưa từng nghe nói có thói hư tật xấu nào, hậu viện của phủ Đường Quốc Công lại sạch sẽ, thật sự là mối hôn duyên tốt.”

Ma ma mỉm cười nói: “Nói không chừng ngày mai Định Công phu nhân đến đây là để nói chuyện này với ngài.”

Lão Lệ Quốc cũng mỉm cười: “Nếu thật sự là như vậy, đúng là tốt nhất. Chỉ có điều, cũng không biết Giai Ninh nghĩ thế nào.”

“Đúng vậy, Giai Ninh quận chúa là người có chủ kiến, chuyện này ngài phải hỏi nàng ấy.” Ma ma nói: “Nếu ngày mai Định Công phu nhân không nói đến chuyện hôn sự, ngài liền thăm dò ý từ của nàng.”

“Đúng, chính là như vậy.” Lão Lễ Quốc Công phu nhân nói: “Nếu như có thể định được chuyện hôn sự của Giai Ninh, ta cũng yên tâm.”

“Ngài yên tâm, Giai Ninh quận chúa là người có phúc khí.” Ma ma nói.

Trước đừng nói có phúc hay không, với tâm tính của Giai Ninh quận chúa, cho dù gả đi đâu cuộc sống đều sẽ không tệ.

Lão Lễ Quốc Công phu nhân nghe bà ấy nói vậy thì bật cười, bà ấy cũng cảm thấy ngoại tôn nữ nhà mình có phúc khí. Bà ấy nói: “Ngươi đi gọi Giai Ninh đến đây, ta hỏi ý kiến của nó trước.”

Ma ma mỉm cười vâng một tiếng rồi đi ra ngoài.

Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi ăn sáng rồi xuất phát đến phủ Lễ Quốc Công. Khi đến nơi, liền thấy ma ma bên người lão Lễ Quốc Công phu nhân đang đợi ở cổng. Hai người hàn huyên vài câu, Đường Thư Nghi ngồi lên kiệu nhỏ đi đến viện tử của lão Lễ Quốc Công phu nhân.

Sau khi gặp mặt lại hàn huyên một hồi, sau đó lại tán gẫu chuyện trong nhà một lúc, Đường Thư Nghi mới bước vào đề tài chính. Nàng mỉm cười hỏi lão Lễ Quốc Công phu nhân: “Giai Ninh quận chúa năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Lão Lễ Quốc Công phu nhân nghe nàng hỏi như vậy, trong lòng vui vẻ một hồi, vội cười nói: “Tháng ba năm sau là mười sáu tuổi rồi.”

“Đúng là vào độ tuổi đẹp nhất,” Đường Thư Nghi mỉm cười nói: “Ngọc Thần nhà ta qua năm mới liền mười chín tuổi, hai người bọn nó cũng coi như tuổi tác xấp xỉ.”

Lão Lễ Quốc Công phu nhân càng thêm vui vẻ, nếp nhăn trên mặt theo nụ cười của bà ấy mà trở nên nhiều hơn. Ma ma đứng bên cạnh nháy mắt ra hiệu cho bà ấy mấy lần, nhà bọn họ là đằng nữ, nên phải đoan trang một chút.

Nhưng lão Lễ Quốc Công phu nhân chỉ lo vui vẻ, căn bản không nhìn bà ấy. Đường Thư Nghi nhìn thấy động tác nhỏ của ma ma, cảm thấy có chút buồn cười. Nhưng nhìn như vậy, xem ra lão Lễ Quốc Công phu nhân không phải là người mưu mô. Như vậy vừa hay.

Lúc này, lại nghe thấy lão Lễ Quốc Công phu nhân nói: “Ngươi có nhìn trúng cô nương nào chưa?”

Đường Thư Nghi: “…….”

Ma ma ôm trán.

“Có,” Nụ cười trên mặt Đường Thư Nghi càng thêm chân thành, nàng nói: “Ta nhìn trúng Giai Ninh quận chúa, chỉ là không biết lão phu nhân ngài có nỡ lòng hay không.”

Lão Lễ Quốc Công phu nhân đang định nói là nỡ lòng, lúc này ma ma phát ra một trận ho khan dữ dội, lão Lễ Quốc Công phu nhân nuốt lại lời nói vừa đến môi. Bà ấy nói: “Chuyện hôn nhân đại sự của con cái, còn phải xem phụ mẫu của nàng ấy.”

“Chính là lẽ này.” Đường Thư Nghi nói: “Tuy nhiên, sống cuộc sống sau khi kết hôn là việc của chính mình, còn phải xem ý của Giai Ninh. Nếu Giai Ninh không có ý kiến, chuyện khác đều dễ nói.”

Lần này, lão Lễ Quốc Công phu nhân không nghĩ gì nói đấy nữa, “Đúng vậy, lát nữa ta sẽ hỏi ý của Giai Ninh.”

“Được rồi,” Đường Thư Nghi nói, “Ta trở về chờ câu trả lời của ngài.”

Lão Lễ Quốc Công phu nhân nói được, Đường Thư Nghi nói chuyện phiếm với bà ấy một lúc rồi cáo từ. Lúc gần đi, Đường Thư Nghi hỏi lão Lễ Quốc Công phu nhân: “Lão phu nhân định khi nào gửi thư cho ta?”

Lão Lễ Quốc Công phu nhân nghe vậy thì sững sờ, bà ấy không ngờ tới Đường Thư Nghi lại vội vàng như vậy. Suy nghĩ một lúc bà ấy nói, “Ta cố sớm nhất có thể.”

“Được.” Đường Thư Nghi gật đầu với bà ấy, sau đó rời đi.

Đợi nàng rời đi, lão Lễ Quốc Công phu nhân quay đầu nhìn về phía bình phong nói: “Ra ngoài đi.”

Advertisement
';
Advertisement