Hoàng đế và người của Túc thân vương đều xấu hổ muốn chết.
“Xuất thân cũng không phải thứ mà ta có thể lựa chọn.” Lý Huệ Tâm hai mắt đẫm lệ nói.
Đường Thư Nghi sắc mặt nhàn nhạt nhìn nàng ta, hỏi: “Nếu có cơ hội lựa chọn, ngài có chọn không?”
Lý Huệ Tâm lau nước mắt, “Đương nhiên.”
“Đúng vậy!” Đường Thư Nghi thở dài một hơi nói: “Mỗi một người đều muốn cho mình một cơ hội lựa chọn, Huệ Tâm quận chúa, ngài muốn, nhi tử nhà ta cũng muốn.”
Lời này nàng nói rất nghiêm túc, nàng hy vọng Lý Huệ Tâm có thể hiểu, kỷ sở bất dục vật thi ư nhân [1] . Nhưng Lý Huệ Tâm rõ ràng không hiểu ý của nàng, nàng ta khóc lóc nói: “Định Quốc Công phu nhân, ngài đang muốn ép ta c.h.ế.t sao? Lúc trước ta đã nói rồi, nếu như không thể gả cho Tiêu thế tử, ta sẽ đi tìm chết.”
[1]
[1] Những gì mình không muốn thì đừng gây ra cho người khác
Đường Thư Nghi thấy nàng ta chấp mê bất ngộ, sắc mặt trở nên lạnh lùng. Nàng quay đầu hỏi Tiêu Hoài: “Quốc Công gia, lúc trước chàng có từng kết thù oán gì với phủ Túc thân vương không?”
Tiêu Hoài lắc đầu: “Không có.”
Đường Thư Nghi lại nhìn Túc thân vương, “Túc thân vương gia, người của phủ Định Quốc Công ta đã đừng đắc tội ngài chưa?”
Túc thân vương biết nàng lại đào hố, nhưng ông ta không thể nói hai nhà bọn họ có thù oán! Nếu không làm sao có thể kết thân? Cho nên ông ta chỉ có thể bấm bụng nói, “Không có.”
“Vậy hai nhà chúng ta không thù không oán, tại sao ngài muốn diệt phủ Định Quốc Công ta?” Đường Thư Nghi nhìn chằm chằm Túc thân vương, lạnh lùng hỏi.
Căn phòng lần nữa rơi vào yên tĩnh, sau đó Túc thân vương đứng dậy, chỉ vào Đường Thư Nghi nói: “Nữ nhân ngươi, ngậm m.á.u phun người.”
“Túc thân vương!” Tiêu Hoài cũng đột nhiên đứng lên, khi tức lạnh lẽo, giờ phút này hắn giống như đang ở trên chiến trường, sát khí nổi lên cuồn cuộn. Túc thân vương sợ tới mức thân thể bất giác co rụt vào ghế.
Lúc này, lại nghe thấy Tiêu Hoài nói: “Phu nhân ta có nói sai sao? Ngài bắt nữ nhi nhà ngài lấy cái c.h.ế.t ra uy hiếp, bắt trưởng tử nhà ta cưới nàng ta làm thê.”
“Trước không nói đến thân phận thứ nữ của nàng ta, chỉ cần nhìn hành vi phóng đãng của nàng ta, không có việc gì liền muốn tìm chết, sau này hài tử mà nàng ta sinh ra không cần nghĩ cũng biết là loại như thế nào. Phủ Định Quốc Công ta không có người kế vị, các người không phải muốn diệt phủ Định Quốc Công ta thì còn là ý gì?”
“Hoàng thượng,” Tiêu Hoài chắp tay quay sang Hoàng đế nói: “Thần liều mạng trên chiến trường, trước giờ chưa từng sợ hãi điều gì, bởi vì thần biết cho dù thân có hy sinh, Hoàng thượng vẫn sẽ đối xử tử tế với thê nhi của thần, nhưng bây giờ thần sợ……”
Hắn duỗi tay chỉ vào Túc thân vương, nói: “Có tiểu nhân gian nịnh như này, dùng âm mưu thủ đoạn bẩn thỉu hại thần sau lưng, thần ở Thượng Kinh còn tốt, nếu như ở trên chiến trường có sức cũng chả làm được, vậy thê nhi của thần chẳng phải bị người ức h.i.ế.p đến chết?”
“Ngươi…. Ngươi …..” Túc thân vương tức đến mức đỏ bừng mặt, ngón tay ông ta run rẩy chỉ vào Tiêu Hoài, nhưng không phát ra nổi một câu trọn vẹn, cuối cùng trợn tròn mắt ngất đi.
Vào ngày Túc thân vương xin Hoàng đế ban hôn, ông ta đã ý thức chính mình làm chuyện ngu ngốc. Khi về đến nhà, ông ta hối hận đến nỗi cả đêm không ngủ, suy nghĩ làm thế nào để bù đắp cho sự ngu ngốc mà mình đã làm.
Sau một đêm suy nghĩ, ông ta đã nghĩ ra cách bù đắp, đó là không làm gì cả, tất cả đều nghe theo ý Hoàng đế. Cho dù Hoàng đế có hạ chỉ hay không, về sau ông ta đều sẽ kẹp đuôi làm người. Đợi qua một đoạn thời gian, nói không chừng Hoàng thượng sẽ quên chuyện này đi.
Nhưng ông ta không ngờ tới, ông ta muốn kẹp đuôi làm người, nhưng nữ nhi ông ta lại không biết cái gì gọi là khiêm tốn, còn gây ra chuyện lớn như vậy. Bây giờ, Định Quốc Công đang chỉ vào ông ta, nói ông ta là tiểu nhân gian nịnh, ông ta còn có thể làm gì nữa? Chỉ có thể giả chết.
Cho nên ông ta mới trợn tròn mắt ngất xỉu.
Hầu như mọi người có mặt đều đoán ông ta giả vờ ngất, nhưng ai cũng muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, cho nên không một ai vạch trần.
“Đỡ Túc thân vương đến thiên điện, gọi thái y đến xem.” Hoàng đế nói.
Y hoàn toàn không dự đoán được mọi chuyện lại phát triển đến bước đường này, không những không thể ban hôn cho Lý Huệ Tâm và Tiêu Ngọc Thần, mà còn bị Tiêu Hoài nói bóng nói gió một trận, nhưng y cái gì cũng không thể làm, ai bảo y muốn mình trở thành minh quân chứ.
Thấy Túc thân vương bị vài tiểu thái giám khiêng xuống, Hoàng đế âm thầm thở phào nhẹ nhõm, làm dịu cơn đau trong cổ họng, y nhìn Tiêu Hoài nói:
“Túc thân vương tuổi lớn có chút hồ đồ, Huệ Tâm lại là nữ nhi tuổi già mới có, mới nuông chiều nhiều một chút. Lúc trước Túc thân vương thỉnh cầu trẫm ban hôn, trẫm thấy hai hài tử không phù hợp, cho nên không đồng ý. Không nghĩ tới lại gây ra nhiều chuyện như vậy.”
Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi nghe lời y nói đều cười lạnh trong lòng, đúng là lời hay đều để y nói, người tốt đều để y làm. Nhưng cho dù trong lòng bọn họ có oán thầm như thế nào, bây giờ cũng không phải là lúc xé rách mặt với Hoàng đế, trên mặt cũng không thể để lộ ra được.
Tiêu Hoài chắp tay về phía Hoàng đế, “Hoàng thượng anh minh.”
Hoàng đế xua tay, sau đó ban thưởng cho Tiêu Hoài vài thứ rồi để bọn họ rời đi, y bây giờ liếc cũng không muốn liếc nhìn người một nhà này.
Một nhà ba người ra khỏi ngự thư phòng, liền thấy kiệu đã được chuẩn bị sẵn. Nếu như Hoàng đế muốn biểu hiện, bọn họ cũng không từ chối, ngồi lên kiệu rời khỏi Hoàng cung.
Hoàng hậu đợi Đường Thư Nghi bọn họ rời đi, cũng đứng dậy cáo từ. Nàng ta coi như hiểu rõ, Hoàng thượng đấu không lại phu thê Định Quốc Công. Về sau nên làm thế nào, nàng ta càng thêm hiểu rõ. Mà Lý Huệ Tâm hồn bay phách lạc cùng Hoàng hậu rời khỏi, nàng ta về sau phải ở trong cung Hoàng hậu học tập quy củ.
Sau khi Hoàng hậu rời đi, phu thê thế tử Túc thân vương cũng cáo từ, bọn họ cảm thấy hôm nay đúng là một hồi tai bay vạ gió. Đang vui vẻ ở nhà lại bị gọi vào cung. Đến Hoàng cung bọn họ mới biết chuyện mà Túc thân vương và Lý Huệ Tâm làm, bây giờ bọn họ chỉ muốn Lý Huệ Tâm c.h.ế.t ngay lập tức.
Bây giờ nhìn mặt ngoài có vẻ như mọi chuyện đã qua, nhưng bọn họ đã bị Hoàng thượng ghét bỏ, đồng thời đắc tội c.h.ế.t với Định Quốc Công. Hai người đi ra khỏi ngự thư phòng, đi đến thiên điện đón Túc thân vương, cùng nhau về phủ.
Trên đường đi, Thế tử phi nói với thế tử Túc thân vương: “Lúc trước, Vinh di nương dựa vào sự sủng ái của Vương gia, làm loạn khắp nơi, thiếp thân chịu đựng hết lần này tới lần khác. Lần này thiếp thân không thể nhịn được nữa, cho dù Vương gia ngăn cản, thiếp thân cũng phải xử lý nàng ta.”
Thế tử Túc thân vương mặt vẫn đen như đáy nồi, hắn ta nói: “Nàng tuỳ ý xử lý, bên phụ vương để ta nói.”