Tiêu Ngọc Thần thấy hai người một người nói một người trả lời vui vẻ như vậy, liền đứng dậy nói: “Nhi tử về đọc sách.”
Đường Thư Nghi gật đầu: “Đừng để mình mệt quá.”
“Nhi tử biết.”
Tiêu Ngọc Thần xoay người rời đi, Tiêu Hoài khụ một tiếng, lấy một cái hộp nhỏ tinh tế ra, đặt trước mặt Đường Thư Nghi, “Tặng phu nhân.”
Đường Thư Nghi không ngờ tới hắn lại tặng quà, sững sờ trong trong lát, sau đó cầm hộp lên mở ra, liền thấy bên trong là một bộ trang sức bằng ngọc lục bảo. Dây chuyền, hoa tai còn có trâm hoàn, chúng nằm trong đó phát ra ánh xanh óng ánh, rất đẹp.
Không có nữ nhân nào nào không thích trang sức, Đường Thư Nghi cũng vậy, trên mặt nàng không nhịn được mà nở nụ cười: “Ánh mắt của Quốc Công gia quá tốt.”
Tiêu Hoài thấy nàng thích cũng rất vui vẻ, “Phu nhân thích là được rồi.”
“Rất thích.” Đường Thư Nghi lại thưởng thức một lần nữa rồi mới đóng nắp lại. Sau đó nàng nhìn Tiêu Hoài nói: “Cảm tạ Quốc Công gia.”
Tiêu Hoài xua tay: “Ta với nàng không cần như vậy.”
Đường Thư Nghi lại mỉm cười, có vài lời không cần nói rõ ràng, mọi người đều hiểu.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Hoài cưỡi ngựa đến Sùng Quang tự. Khi đến nơi liền đi gặp phương trượng, lấy bát tự của Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa ra, phương trượng tính toán một hồi nói: “Con cháu sung túc gia đình phú quý, phúc lộc song toàn, hôn duyên thượng giai.”
Tiêu Hoài nghe xong vui vẻ cười ha hả, cảm ơn phương trượng, rồi lại đi đến Trường Minh điện, thêm một ít dầu vào Trường Minh đăng mà hắn đã thắp sáng lúc trước rồi mới rời đi. Sau khi trở về, Đường Thư Nghi biết bát tự của hai người rất hợp, lập tức phái người thông báo cho lão Lễ Quốc Công phu nhân. Bên phía lão Lễ Quốc Công phu nhân tất nhiên cũng nhờ người xem bát tự, kết quả giống nhau, thượng giai.
Bát tự hợp rồi, tiếp theo là lễ dạm ngõ đến cửa cầu thân. Cầu thân phải có bà mối, Đường Thư Nghi đang suy nghĩ để ai làm mai mối thì thích hợp, lúc này Thái phi tới cửa. Đường Thư Nghi vội vàng đi ra nghênh đón, hai người cùng nhau vào phòng.
Ngồi xuống tán gẫu vài câu, Thái phi nói: “Nghe nói ngươi muốn định thân cho Ngọc Thần và Giai Ninh?”
Đường Thư Nghi trong lòng nói cái miệng của Tiêu Hoài đúng là đủ nhanh, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Vâng, hai hài tử có duyên.”
Nàng kể lại chuyện Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa lúc trước cùng bị sơn phỉ bắt. Thái phi nghe xong nói: “Quả thật là có duyên, hài tử Giai Ninh kia cũng là hài tử ngoan. Ngươi xem, ta làm mối cho hai đứa nó thì thế nào?”
Đường Thư Nghi vừa nghe vậy hai mắt liền sáng lên, “Vậy thì quá tốt rồi.”
Này còn không phải là quá tốt sao, lấy thân phận của Thái phi làm bà mối, tuyệt đối thể hiện ra bọn họ coi trọng Giai Ninh quận chúa như thế nào. Sau đó, cho dù bên trong nội tình gì, nhưng bên ngoài Hoàng đế rất tôn trọng Thái phi, có Thái phi làm mai mối, cho dù Hoàng đế muốn gây trở ngại cũng phải mất công tìm lý do.
“Vậy được, cứ làm như vậy đi. Xem được ngày tốt rồi nói với ta.”
Thái phi bây giờ tại sao muốn dây dưa thân thiết với phủ Định Quốc Công như vậy, tại sao lại đến đây. Hôm qua, Tiêu Hoài lén đến Vương phủ, lục lọi trong nhà kho một hồi, cuối cùng cầm một bộ trang sức ra. Bà ấy liếc mắt liền biết hắn muốn tặng cho Đường Thư Nghi.
Đối với chuyện này, bà ấy cũng không hề cảm thấy không vui, nhi tử đã trở thành Tiêu Hoài rồi, không thể cưới người khác nữa. Nếu sau này tiếp tục sống hòa thuận với Đường Thư Nghi, Thái phi cảm thấy như vậy rất tốt.
Người mai mối đã được quyết định, Đường Thư Nghi lập tức nhờ người đi xem ngày dạm ngõ cầu thân, may mắn chính là, hai ngày sau chính là ngày tốt, nàng lại bắt đầu chuẩn bị sính lễ cầu thân.
Đường Thư Nghi không hiểu lắm về sính lễ thời cổ đại, đặc biệt chạy đến phủ Đường Quốc Công một chuyến, hỏi Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân một vài chuyện liên quan đến sính lễ.
Đường đại phu nhân nghe nói Tiêu Ngọc Thần sắp định thân với Giai Ninh quận chúa, kinh ngạc một lát rồi nói: “Ta đã gặp qua Giai Ninh quận chúa vài lần, nàng ấy là một tiểu cô nương không tồi.”
Đường Thư Nghi mỉm cười: “Đúng là rất tốt, rất hợp với Ngọc Thần.”
Trong lòng Đường nhị phu nhân không thoải mái lắm, dù sao lúc đầu nàng ấy cũng muốn Tiêu Ngọc Thần làm con rể của mình, nhưng nàng ấy cũng không thể không thừa nhận, nữ nhi của mình so với Giai Ninh quận chúa, Giai Ninh quận chúa càng thích hợp làm tông phụ của phủ Định Quốc Công hơn.
Đường Thư Nghi về phủ liền cùng Tiêu Ngọc Châu đến nhà kho, cầm sổ sách tuyển chọn sính lễ. Ra khỏi nhà kho về đến Thế An Uyển, liền thấy Tiêu Hoài đang ngồi trong sảnh đường uống trà. Đường Thư Nghi đi tới ngồi xuống, đưa sổ sách trong tay cho hắn, “Ngài xem, đây là sính lễ dạm ngõ.”
Đối với loại chuyện này, Tiêu Hoài cũng không hiểu lắm, nhưng hắn vẫn cầm lấy cẩn thận xem xét, sau đó nói: “Phu nhân cảm thấy được là được.”
Đường Thư Nghi đã quen với việc hắn việc gì cũng nói được, người này dường như để nàng quyết định mọi chuyện trong nhà. Thật ra cũng không tồi.
Nàng nói: “Sính lễ này hẳn là không nhẹ rồi.”
Tiêu Hoài ừm một tiếng: “Không ngờ Đoan thân vương lại không gây rối.”
“Có lẽ Giai Ninh đã giải quyết được.” Đường Thư Nghi nghĩ đến những thủ đoạn mà Giai Ninh quận chúa dùng để đối phó với Đoan thân vương, không nhịn được bật cười: “Quốc Công gia sau này sẽ biết, Giai Ninh nhất định là một tông phụ đủ tư cách.”
Tiêu Hoài thấy nàng vui vẻ, cũng cười theo: “Là phu nhân có con mắt tinh tường.”
Đường Thư Nghi liếc mắt nhìn hắn, bật cười: “Quốc Công gia học được kỹ thuật tâng bốc này từ đâu vậy?”
Tiêu Hoài cười ha ha hai tiếng, nghiêng người dựa lưng vào ghế nói: “Ta trời sinh thông minh.”
Đường Thư Nghi: “Kỹ thuật tự khen của Quốc Công gia cũng là hạng nhất.”