Tiêu Hoài nghe Dương thái sư hỏi hắn đứng về phe hoàng tử nào, hạ mắt xuống nhấp một ngụm trà, “Ta vẫn luôn tự hỏi, tại sao Thái sư lại đứng về phe Tứ hoàng tử.”
Thái sư không ngờ hắn lại trực tiếp hỏi mình câu hỏi này, ông ta sững sờ trong chốc lát mới nói: “Bây giờ hoàng tử có thể kế thừa hoàng vị, chỉ có Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử. So với Tam hoàng tử hèn nhát, mặc dù Tứ hoàng tử có chút bốc đồng, nhưng như vậy tốt hơn nhiều.”
Tiêu Hoài trong tay cầm chén trà, quay đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, một cây mai đứng sừng sững trong gió lạnh. Hắn chợt nhớ tới tiên hoàng, có lần tiên hoàng chỉ vào một gốc hoa mai trong cung, nói với hắn: “Giành giang sơn thì dễ thủ giang sơn mới khó, trẫm hy vọng Đại Càn Triều có thể như gốc hoa mai này, cho dù trong hoàn cảnh khó khăn thế nào, đều kiêu ngạo đứng vững, hoa vẫn nở rộ.”
Xoay đầu lại, hắn ngửa đầu uống hết chén trà, nhưng vị đắng của cổ họng vẫn khó có thể chịu nổi. Thấy triều đình thành dáng vẻ như hiện tại, nhìn sự cố chấp bảo thủ của Lý Thành Ý, hắn thậm chí còn có chút hối hận, lúc đầu khi tiên hoàng hỏi hắn có muốn kế vị không, hắn lại từ chối.
Mặc dù hắn có ký ức của đời trước, nhưng hắn từ khi còn nhỏ đã sống ở đây, tiên hoàng dành cho hắn tất cả tình thương của một vị phụ thân, ngay cả khi hắn nói không muốn làm Hoàng đế, tiên hoàng cũng không ép buộc hắn. Lúc đó tiên hoàng biết, Lý Thừa Ý khó thành nhân tài.
“Hơn nữa, sau lưng Tam thái tư có Hoàng hậu và Ngô gia.” Lúc này, Thái sư lại nói.
Ông ta coi như còn rất thẳng thắn, trực tiếp nói ra ý định muốn thành công thần lập đế.
Tiêu Hoài đặt chén trà trong tay xuống, dựa lưng vào lưng ghế, nhàn nhạt nhìn Dương thái sư nói: “Ta không đứng về phía bất kỳ một vị hoàng tử nào, ta chỉ đứng về Đại Càn. Nếu ai muốn đảo loạn Đại Càn, chôn vùi Đại Càn, đều là địch nhân của Tiêu Hoài ta.”
Hắn nói những lời này vô cùng bình đạm, nhưng Dương thái sư lại từ trên người hắn nhìn thấy khi tức g.i.ế.c chóc, trong lòng không tự chủ mà căng chặt lại, “Đều là dân của Đại Triều, tất nhiên lấy Đại Triều làm trọng.”
Tiêu Hoài ừm một tiếng, sau đó nhàn nhã rót cho mình một chén trà, cẩn thận nhấm nháp. Không thể không nói, phu nhân nhà hắn rất giỏi trong việc kinh doanh. Phòng trà này không chỉ có không gian tao nhã, mà trà cũng là thượng hạng.
Dương thái sư cũng cầm chén lên uống trà, nhìn Tiêu Hoài trước mặt, phát hiện trên người hắn không còn khí tức g.i.ế.c chóc như trước đó. Trong lòng cảm khái khí thế của Tiêu Hoài thu phóng tự do, ông ta lại nói:
“Triều đình hiện tại như thế nào, Định Quốc Công cũng hiểu rõ. Thân thể Hoàng thượng cũng không còn khoẻ mạnh như trước, cần phải lập Thái tử. Nhưng nếu so sánh, Tứ hoàng tử tốt hơn Tam hoàng tử một chút. Hơn nữa…..”
Dương thái sư do dự một lát, lại nói: “Nếu lệnh ái gả cho Tứ hoàng tử, địa vị của Định Quốc Công sau này chắc chắn siêu nhiên.”
Tiêu Hoài ngước mắt lên nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lùng, “Loại lời này ta chỉ nghe một lần, lầm sau không muốn nghe thấy nữa.”
“Cái này…”
Vị trí Hoàng hậu còn không đủ hấp dẫn người sao? Ngươi còn muốn cái gì? Chẳng lẽ thật sự muốn tạo phản, chính mình thành Hoàng đế sao? Dương thái sư thậm chí còn có một loại xúc động, muốn nói với Tiêu Hoài nguy hiểm tạo phản là quá lớn, không an toàn bằng việc làm một ngoại thích cường thế. Nhưng lời này ông ta chỉ dám nghĩ thầm trong lòng mà thôi.
Lời nói đến đây, nói thêm gì khác đều cũng không có tác dụng. Hai người lại không mặn không nhạt mà nói chuyện một lúc, Dương thái sư đứng dậy cáo từ. Ra đến bên ngoài, đụng phải Tề Nhị vẻ mặt tươi cười nghênh đón: “Dương thái sư bình an.”
Dương thái sư sững sờ một lát, nhìn hắn, suy nghĩ một hồi: “Ngươi là hài tử của Tề đại nhân?”
Tề Nhị mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, ta phụ trách quản một số việc ở Hồ Quang Tạ, sau này ngài đến đây có thể đến nói trước với ta, ta sẽ sắp xếp phòng tốt nhất cho ngài.”
Lời hay ý đẹp ai cũng muốn nghe, tâm trạng của Dương thái sư vốn dĩ vì bị Tiêu Hoài từ chối mà vô cùng phiền muộn, giờ khắc này lại sáng lên không ít, trên mặt lộ ra ý cười, “Lần sau bổn quan lại đến, sẽ nói trước với ngươi.”
“Vâng.” Tề Nhị tiếp tục cười: “Hôm nay nhã phòng của ngài và Tiêu bá phụ uống trà, là phòng tốt nhất của Hồ Quang Tạ chúng ta, trà đưa lên cho hai vị cũng là loại trà tốt nhất.”
Dương thái sư hài lòng gật đầu, lúc này lại nghe Tề Nhị lại nói: “Tiêu bá phụ nói hôm nay ngài mời bá phụ uống trà.”
Dương thái sư lại ừm một tiếng, Tề Nhị lại nói: “Tổng hết 153 lượng bạc, ta xoá số lẻ cho ngài, còn 150 lượng.”
Dương thái sư: “………”
Tại sao đột nhiên tính đến bạc rồi? Hơn nữa ông ta tổng cộng uống hai chén trà, đã đòi 150 lạng bạc, lá trà này còn đắt hơn cả vàng.
Mặc dù biết mình bị làm thịt, nhưng ông ta cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt. Lấy 150 lượng ngân phiếu từ trong tay áo ra đưa cho Tề Nhị, ông ta trầm mặt sải bước rời đi. Tề Nhị nhìn bóng lưng khó chịu của ông ta, nhún nhún vai, sau đó cầm ngân phiếu ghi vào sổ sách.
……….
Tiêu Hoài lại thưởng trà một lúc rồi mới đứng dậy đi về phủ. Hắn không đến thư phòng tiền viện, mà trực tiếp đi tới Thế An Uyển. Lúc đến, Đường Thư Nghi đang giảng dạy cho Lý Cảnh Tập và Tiêu Ngọc Châu, thấy hắn đến liền dừng lại.
Tiêu Ngọc Châu đứng dậy gọi một tiếng cha, Lý Cảnh Tập cũng đứng dậy hành lễ với hắn: “Sư phụ.”
Bây giờ cậu bé đang luyện võ cùng Tiêu Hoài, cũng mang thân phận sư đồ.
Tiêu Hoài xua tay bảo bọn họ ngồi xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh Đường Thư Nghi nói: “Phu nhân tiếp tục đi.”
Đường Thư Nghi thấy bộ dạng hắn như không có chuyện quan trọng, nhìn Lý Cảnh Tập và Tiêu Ngọc Châu rồi giảng tiếp: “Trung dung không có nghĩa là không có quy tắc, mà có nghĩa là, một, làm việc có nguyên tắc và chủ trương của riêng mình, hơn nữa không bao giờ thay đổi, đây chính là cái gọi là trung dung bất biến, thiên bất dị…”