Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

Nhưng bây giờ Tiêu Hoài đã trở lại, hắn là một quản gia ở ngoài viện, trước tiên phải nghe theo mệnh lệnh của Tiêu Hoài, có chuyện gì phải bẩm báo với Tiêu Hoài trước. Khi Tiêu Hoài mới về phủ, hắn đều làm như vậy. Nhưng chưa đến hai ngày Tiêu Hoài nói với hắn, vẫn nên như trước đây, tất cả đều nghe theo phu nhân.

Cho nên nói, Triệu quản gia biết rất rõ, mặc dù Quốc Công gia đã trở lại, nhưng phủ Định Quốc Công vẫn do phu nhân làm chủ.

Tiêu Hoài nghe hắn bẩm báo xong, nói: “Ta sẽ nói với phu nhân.”

Triệu quản gia vội vàng nói vâng, hành lễ xong liền lui xuống. Tiêu Hoài đi về phía Thế An Uyển, vào trong viện liền nghe Thuý Vân nói Đường Thư Nghi đang ở trong thư phòng, hắn trực tiếp đi đến thư phòng. Chỉ thấy Đường Thư Nghi đứng trước bàn viết chữ, nghiêm túc mà trầm tĩnh, khiến lòng người bất giác cảm thấy yên bình theo.

Phóng nhẹ bước chân mà đi qua, bốn chữ trầm ổn hữu lực xuất hiện trước tầm mắt: Nước lặng chảy sâu.

“Chữ đẹp.” Hắn bất giác nói.

Đường Thư Nghi bị hắn làm cho giật mình, ngẩng đầu lên, một giọt mực rơi xuống tay, nàng a một tiếng, đặt bút trong tay xuống chuẩn bị lấy khăn tay lau mực. Nhưng lúc này một bàn tay mảnh khảnh to lớn vươn tới, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay dính mực của nàng, sau đó dùng khăn tay lau từng chút từng chút mực trên tay nàng.

Cảm giác khô hanh mà ấm áp truyền đến, Đường Thư Nghi sững sờ.

“Là ta làm tay phu nhân nhiễm mực, tất nhiên ta phải lau cho phu nhân.” Tiêu Hoài nhẹ giọng nói.

Hắn cúi đầu xuống nghiêm túc chuyên tâm lau mực, như thể thật sự chỉ đang nhận tội mà thôi. Còn trái tim Đường Thư Nghi không chịu khống chế mà đập loạn lên, nàng âm thầm hít sâu vài hơi, mới đè lại trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng n.g.ự.c của mình.

“Hôm nay Quốc Công gia không bận sao?” Đường Thư Nghi liền tìm một đề tài, nếu không trái tim nàng thật sự sẽ nhảy ra ngoài.

Tiêu Hoài ừm một tiếng, “Bận chuyện xong ta liền trở lại.”

Khi nói hắn cau mày, chiếc khăn khô ráo, hắn có lau thế nào cũng không lau sạch vết mực được. Hắn quay đầu ra bên ngoài hô to một tiếng: “Chuẩn bị nước tới đây.”

“Phu nhân luyện viết chữ bao lâu rồi?”

Tiêu Hoài nhìn Đường Thư Nghi hỏi, nhưng bàn tay đang nắm tay nàng lại không có chút ý thả lỏng. Đường Thư Nghi mặc hắn cầm lấy, miệng nói: “Hơn một năm rồi.”

“Ừm, phu nhân tâm trí kiên định, huệ chí lan tâm, luyện chữ cũng nhanh hơn người khác rất nhiều.” Tiêu Hoài nghiêm túc nói như thể đang bình phẩm chứ không phải khen ngợi.

Đường Thư Nghi bật cười: “Hôm nay Quốc Công gia ra ngoài ăn cái gì?”

Tiêu Hoài khó hiểu nhìn nàng, Đường Thư Nghi mỉm cười nói: “Ta còn tưởng rằng Quốc Công gia ăn mật ong, miệng rất ngọt.”

Tiêu Hoài cười lớn, lúc này Thuý Trúc mang nước tới, thấy tay hai người đang nắm chặt với nhau, đặt chậu xuống rồi lập tức rời đi. Tiêu Hoài mỉm cười, xắn tay áo Đường Thư Nghi lên, sau đó nắm lấy tay nàng cho vào trong nước, cẩn thận rửa sạch từng chút một.

“Vừa nãy ta gặp Triệu quản gia, hắn thăm dò được Dương lão phu nhân cũng nhận được thiếp mời của phủ An Nguyên Hầu.” Tiêu Hoài rửa sạch tay cho Đường Thư Nghi, lại lấy khăn lau nhẹ nhàng lau khô, rồi mới lưu luyến buông ra.

Đường Thư Nghi rút tay của mình về, lấy ra một chai cao nhỏ ở bên cạnh, mở ra, bôi lên tay hắn, “Ta dự định thăm dò Dương lão phu nhân trước, xem thái độ của bà ấy với Dương thái sư và Viên phi.”

Tiêu Hoài nhìn động tác nàng bôi cao lên tay mình, cảm thấy vừa rồi hắn cũng nên giúp nàng bôi thứ này. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng miệng hắn lại nói: “Chuyện đám người Tứ hoàng tử gây ra, rất có khả năng là do Lý Thừa Ý bày mưu đặt kế.”

Động tác tay của Đường Thư Nghi khựng lại, “Sao lại nói như vậy?”

Lúc trước chỉ là phỏng đoán, nhưng bây giờ lại có chút khẳng định.

Ánh mắt Tiêu Hoài rời khỏi tay nàng, “Ta phát hiện một tướng lĩnh dưới trướng ta có chút không bình thường.”

“Bị Hoàng đế mua chuộc?” Đường Thư Nghi hỏi.

Tiêu Hoài gật đầu: “Rất có khả năng, ta đang kiểm tra hắn, hẳn là rất nhanh sẽ có kết quả.”

Đường Thư Nghi cau mày, suy nghĩ một lát, sau đó hỏi: “Người này quan trọng không?”

“Rất quan trọng.” Tiêu Hoài nói: “Không thể không nói nước cờ này của Lý Thừa Ý quá cao minh. Hôm nay ta cũng vô tình phát hiện ra rằng hắn hơi khác với ngày thường, nếu không đúng thật là đại nguy cơ.”

“Ngài định ứng phó như thế nào?” Đường Thư Nghi hỏi.

Tiêu Hoài: “Đầu tiên phải xác định suy đoán của ta là thật hay giả, nếu như là thật, vậy thì tương kế tựu kế.”

Đường Thư Nghi gật đầu đồng ý, đồng thời nói: “Xem ra, ta cũng phải dọn dẹp trong phủ một chút.”

Ai biết được Hoàng đế có mua chuộc người trong phủ hay không?

Nói làm liền làm, Đường Thư Nghi giao chuyện này cho Triệu quản gia và Thuý Vân, phân phó bọn họ bí mật điều tra từng người trong phủ. Hai ngày sau, nàng dẫn Tiêu Ngọc Châu đến dự thọ yến của An Nguyên Hầu lão phu nhân. Với phẩm cấp của nàng tất nhiên phải ngồi vào bàn chính, vừa hay ngồi cùng với Dương lão phu nhân.

Dương lão phu nhân vẫn còn chút xấu hổ khi thấy nàng, nhà bà ấy hai lần đề cập đến chuyện hôn sự của Tứ hoàng tử và Tiêu Ngọc Châu với Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài, nhưng đều bị từ chối. Thái độ của Đường Thư Nghi đối với bà ấy lại vẫn như cũ, không quá lạnh lùng, nhưng cũng không quá nhiệt tình.

Trước khi khai tiệc, các vị phu nhân tiểu thư cùng ngồi nói chuyện với người mình quen, Đường Thư Nghi không mặn không nhạt mà nói chuyện trong nhà với Dương lão phu nhân: “Tôn nữ của lão phu nhân hẳn là cùng tuổi với Ngọc Châu nhà ta đúng không?”

Dương lão phu nhân khẽ mỉm cười: “Trạc tuổi quận chúa.”

Advertisement
';
Advertisement