Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

Lúc này Thúy Vân mang một chiếc khăn tới, Đường Thư Nghi đưa tay cầm lấy, sau đó bắt đầu giúp hắn lau tóc. Lại nói chuyện này cũng kỳ quái, hai người cũng chỉ mới phát triển nhanh hơn một chút, sao hiện tại lại bỗng nhiên có cảm giác như hai phu thê già với nhau vậy, tiến triển thế này thật sự khiến người ta một lời khó nói hết.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Đường Thư Nghi lại hỏi.

Được nữ tử mình thích hầu hạ, Tiêu Hoài vô cùng hưởng thụ, cơn tức giận vừa rồi tan thành mây khói, hắn nói: “Một tỳ nữ trong viện của nàng đến chỗ ta, nói rằng nàng sai nàng ta đưa thuốc an thần tới cho ta, nhân lúc ta đang tắm rửa mà chui lên giường ta.”

Đường Thư Nghi nghe xong lời này của hắn, sắc mặt lập tức trầm xuống, động tác lau tóc cũng dừng lại. Tiêu Hoài quay đầu lại nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng không tốt, lập tức nói: “Y phục của ta không chỉnh tề là vì ta vừa mới tắm rửa xong, ta với nàng ta không có gì với nhau đâu.”

“Xì.”

Vốn chuyện này khiến tâm tình Đường Thư Nghi vô cùng không tốt, hiện tại lại bị lời này của hắn chọc cười. Nàng cất cao giọng nói: “Người đâu.”

Thúy Vân Thúy Trúc lập tức đi đến, nàng lại nói: “Thúy Vân, ngươi đi qua thư phòng nhìn thử xem, là ai giả danh của ta để tặng thuốc cho Quốc công gia.”

Thúy Vân Thúy Trúc vừa nghe như thế, lập tức kinh hoàng, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó lập tức đi ra ngoài. Ra bên ngoài, Thúy Trúc hỏi: “Là ai vậy?”

Thúy Vân hừ một tiếng: “Chắc chắn là tiện tỳ Thanh Linh kia, lúc trước ta thấy nàng ta lén nhìn trộm Quốc công gia vài lần.”

Nói xong, nàng ấy nhanh chóng đi ra khỏi viện, phía sau còn có mấy bà tử to lớn đi theo, chỉ chốc lát sau đã đi tới sân viện thư phòng. Gã canh cửa nhận ra nàng ấy là đại nha hoàn bên người phu nhân, nhưng vẫn tra hỏi một phen.

Chuyện xảy ra lúc nãy bọn họ đều đã biết, hiện tại cho dù là một con ruồi con bọ lạ mặt tiến vào, bọn họ cũng phải tra xét kỹ. Thúy Vân biết đây là trách nhiệm của bọn họ, nàng ấy kiên nhẫn đáp từng câu, sau đó vào sân.

Chỉ thấy có một nữ nhân mặc một chiếc yếm mà quần trong mỏng manh đang nằm trên mặt đất, nàng ấy đến gần nhìn, quả nhiên là Thanh Linh. Có mấy gã sai vặt đứng cách đó không xa, mặc áo bông, xoa xoa tay nhìn Thanh Linh.

Vài tên gã sai vặt nhận ra Thúy Vân, nhìn thấy nàng ấy đến đây, bọn họ vội vàng tới chào hỏi: “Thúy Vân cô nương.”

Thúy Vân nở nụ cười nhìn bọn họ, nói: “Vất vả cho các vị rồi.”

Mấy gã sai vặt vội nói là chuyện nên làm, Thúy Vân quay đầu, gương mặt nghiêm nghị từ trên cao nhìn xuống Thanh Linh bị lạnh đến mức gần ngất đi: “Ngươi đúng thật là có bản lĩnh.”

Thanh Linh nghe thấy âm thanh của nàng ấy, gian nan chống thân thể lết đến bên cạnh Thúy Vân, lạnh run nói: “Thúy… Thúy Vân tỷ… tỷ, ta biết sai rồi, tỷ nói phu nhân tha cho ta một lần đi.”

Nàng ta thật sự biết sai rồi. Lúc trước nàng ta thấy Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi vẫn không ở cùng phòng với nhau, biết khẳng định giữa hai người xảy ra vấn đề gì đó, từ từ nàng ta nảy sinh một số suy nghĩ, cảm thấy có thể làm được, nếu hiện tại thừa cơ leo lên giường, nói không chừng có thể trở thành di nương, nàng ta coi như đổi đời.

Lúc trước mặc dù nàng ta có ý nghĩ như thế, nhưng một là không dám, hai là không tìm thấy cơ hội. Thư phòng của Tiêu Hoài quá khó vô, nhưng nàng ta quan sát nhiều ngày nay, quan hệ của Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đã dần hòa hợp trở lại, nếu nàng ta còn không hành động, chờ đến khi Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi hòa hảo, nàng ta sẽ không có cơ hội nữa.

Cho nên hôm nay nàng ta mới sắc thuốc an thần, hơn nữa còn bỏ vào trong đó ít thuốc trợ hứng, nghĩ đến nếu chuyện hôm nay thành công, ngày mai nàng ta có thể vụt bay lên cành cao.

Nhưng nàng ta lại không ngờ tới Tiêu Hoài không uống chén thuốc ngay lập tức, càng không ngờ Tiêu Hoài nhìn thấy bộ dáng của nàng ta nằm ở trên giường hắn như thế mà lại có thể thờ ơ, hơn nữa còn nhẫn tâm ném nàng ta ra ngoài sân, chịu cái rét lạnh này, hiện tại nàng ta sắp bị lạnh c.h.ế.t rồi.

Đối với lời cầu tình của nàng ta, Thúy Vân hiển nhiên không chút động lòng, nếu chuyện hôm nay của nàng ta thành công, hai chủ tử đoán chừng càng khó lòng hòa hợp với nhau.

“Mang người đi.” Thúy Vân nói với mấy bà tử ở phía sau.

Nghe thấy lời nàng ấy, mấy bà tử cao lớn thô kệch đi qua kéo Thanh Linh nằm trên mặt đất ra ngoài, Thanh Linh khóc lóc thảm thiết, nhưng nào có ai để ý chứ.

Bên Thế An Uyển, Đường Thư Nghi giúp Tiêu Hoài lau tóc, lại sai người cầm lò sưởi lại đây, giúp hắn làm khô tóc. Tiêu Hoài nhìn nàng bận rộn vì mình, trong lòng không nhịn được cảm thán cuộc sống có thê tử quả thật khác biệt.

Chờ sau khi Đường Thư Nghi dùng dây buộc tóc vấn tóc cho hắn xong, hắn ôm người vào lồng ngực, nói: “Ta chuyển tới đây ở đây, đỡ cho có người nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi của ta.”

Đường Thư Nghi cười cười, vân vê áo hắn, thật sự là tiếp xúc càng nhiều nàng càng phát hiện da mặt nam nhân này không phải dày bình thường, cái gì cũng có thể nói được.

Tay nàng xoa cằm hắn, nói: “Vậy ta nói trước, đã làm người của ta rồi thì không được đụng chạm vào nữ nhân khác, cho dù là tình huống gì cũng không thể.”

Tiêu Hoài cười khẽ, cúi đầu, môi chạm vào bên tai nàng, nói: “Mọi chuyện ta đều nghe phu nhân.”

Đường Thư Nghi chôn đầu vào lồng n.g.ự.c hắn, nhoẻn miệng cười, một lát sau nàng nói: “Chàng như thế… Ta thật sự rất thích.”

Tiêu Hoài cúi đầu, môi chạm môi, nói: “Ta sẽ tiếp tục cố gắng.”

Đường Thư Nghi bị hắn trêu chọc đến mức tâm tình rối loạn, mở miệng chủ động hôn hắn, cho đến khi bên ngoài truyền đến âm thanh huyên náo, hai người đang ôm nhau mới ổn định lại hơi thở. Một lúc sau, Đường Thư Nghi nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nói: “Trong ngăn tủ có đệm có chăn, chàng cầm ra nằm ở trên giường nhỏ đi.”

Tiêu Hoài: “…”

Đến cỡ này rồi mà vẫn không cho lên giường sao?

Đường Thư Nghi nhìn biểu tình ủy khuất của hắn, nàng hôn môi hắn một cái, nói: “Ngọc Châu còn đang ở đây đây này.”

Nói xong, nàng đẩy người ra ngoài, Tiêu Hoài đành nhận mệnh đi đến tủ lấy đệm và chăn. Đây là cái bất tiện của thời cổ đại, buổi tối tắm rửa sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, hết người tới đưa nước đổi nước rồi còn nhiều thứ khác.

Advertisement
';
Advertisement