Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

Đường Thư Nghi không nghĩ tới, La Tiếu Nam lại như cao da chó dính mãi bọn họ không chịu buông như vậy. Tiêu Hoài thấy nàng không vui, liền nói: “Phái người tống nàng ta về nhà đi.”

Đường Thư Nghi không lên tiếng, giúp hắn mặc y phục vào, hai người cùng nhau đi ra ngoài. Thấy Triệu quản gia đang đợi bên ngoài, Đường Thư Nghi hỏi: “Tình huống bây giờ thế nào?”

Triệu quản gia đáp: “La Tiếu Nam quỳ ở cửa phủ, nói Hoàng thượng ban nàng ta cho Quốc Công gia, muốn phu nhân chấp nhận nàng ta.”

Đường Thư Nghi sắp tức muốn c.h.ế.t rồi, nàng quay đầu lại nói với Tiêu Hoài: “Đây là mềm nắn rắn buông, sao lại không la hét đòi chàng chấp nhận nàng ta?”

Tiêu Hoài mỉm cười: “Là lỗi của ta.”

Sau đó, hắn nói với Triệu quản gia: “Phái hai thị vệ áp giải nàng ta về nhà, nói với La Tường Văn, nếu như nữ nhi hắn ta lại đến cửa phủ ta gây chuyện, ta sẽ không khách khí nữa.”

“Vâng.”

Triệu quản gia trả lời một tiếng rồi đi ra ngoài, đến cổng phủ hắn gọi hai thị vệ đến, chỉ vào La Tiếu Nam nói: “Áp giải nàng ta đến Quang Lộc Đại Phu La gia.”

Hai thị vệ liếc nhìn La Tiếu Nam đang khóc đến nức nở yếu đuối, mặc dù cảm thấy nàng ta khóc rất đẹp, nhưng vẫn bước lên phía trước, một trái một phải không chút thương tiếc ấn mạnh cánh tay của La Tiếu Nam, chuẩn bị kéo nàng ta đi.

La Tiếu Nam sửng sốt, nàng ta không ngờ phủ Quốc Công lại cứng rắn như vậy, nhưng nàng ta bị hai tên hộ vệ mạnh mẽ đè ép, không thể động đậy dù chỉ một chút, chỉ có thể gào lớn: “Các ngươi buông ta ra, Định Quốc Công phu nhân, ta là người Hoàng thượng ban cho Quốc Công gia, ngài cứ như vậy không chấp nhận ta sao?”

“Chặn miệng nàng ta lại.” Triệu quản gia lập tức nói.

Một thị vệ nghe theo mệnh lệnh của hắn, lập tức tìm được một miếng giẻ rách chuẩn bị nhét vào miệng La Tiếu Nam, nhưng lúc này lưỡi của La Tiếu Nam đã duỗi ra một nửa, hàm răng nghiến chặt.

“Không hay, nàng ta muốn cắn lưỡi tự vẫn.” Triệu quản gia vội vàng nhào qua, tay dùng sức véo cằm La Tiếu Nam, để nàng ta không thể cắn lưỡi được nữa.

Còn La Tiếu Nam thì giãy giụa khóc nháo, thu hút không ít người đến xem. Triệu quản gia cảm thấy như vậy không được, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của phủ Định Quốc Công. Bảo mấy thị vệ để mắt tới La Tiếu Nam, hắn chạy nhanh đi đẩm báo.

Đường Thư Nghi nghe hắn bẩm báo, đứng dậy nói: “Đến Kinh Triệu Doãn một chuyến, ta muốn cáo trạng Quang Lộc Đại Phu La Tường Văn, dung túng nữ nhi đại náo phủ Quốc Công ta.”

Nếu như nàng ta muốn làm lớn chuyện này, vậy thì làm lớn đi, nhìn xem đến lúc đó Hoàng đế có đỡ lưng cho nàng ta hay không.

Triệu quản gia vội vàng đáp vâng, Đường Thư Nghi quay đầu nói với Tiêu Hoài: “Chàng ở đây, ta ra ngoài xem thử.”

“Được.” Tiêu Hoài nói.

Đường Thư Nghi đi ra ngoài, Thuý Trúc Thuý Vân vội vàng đi theo. Không lâu sau đã đến cổng phủ, liền thấy bên ngoài đã đứng không ít người, mà La Tiếu Nam bị hai thị vệ đè xuống đất.

Đường Thư Nghi đi tới, “Buông nàng ta ra.”

Hai thị vệ buông tay ra, La Tiếu Nam chống xuống mặt đất chậm rãi đứng dậy, sau đó quỳ xuống trước mặt Đường Thư Nghi, khóc nói: “Phu nhân, ngài và Quốc Công Gia tình sâu nghĩa nặng, ta sẽ không làm phiền các ngài, ta chỉ cầu phu nhân cho ta một nơi yên thân. Phu nhân, Hoàng thượng đã ban ta cho Quốc Công gia, nếu như ngài không thu nhận ta, ta không còn chỗ để đi!”

“Ngươi nói Hoàng thượng ban ngươi cho Quốc Công gia nhà ta, có thánh chỉ không?” Đường Thư Nghi hỏi.

La Tiếu Nam lắc đầu: “Là… là Hoàng thượng khẩu dụ.”

Đường Thư Nghi mỉm cười: “Phủ Định Quốc Công chúng ta chưa nhận được khẩu dụ của Hoàng thượng ban ngươi cho Quốc Công gia ta, nếu không tiến cung gặp Hoàng thượng, xác nhận với Hoàng thượng thế nào?”

La Tiếu Nam lắc đầu: “Phu nhân, ta thật sự không có nơi nào để đi! Mẫu thân ta c.h.ế.t sớm, từ nhỏ đã sống dưới tay kế mẫu. Mặc dù quan vị của phụ thân ta không cao, nhưng cũng là tam phẩm, nhưng ta vẫn bị đẩy ra làm thiếp cho người ta, phu nhân ngài có thể tưởng tượng ra ngày thường ta sống như thế nào đi. Phu nhân, cầu xin ngài, ngài để ta vào phủ đi, ta sẽ an phận mà sống, sẽ không xuất hiện trước mặt Quốc Công gia.”

Một phen lời nói và dáng vẻ đáng thương kia của nàng ta khiến vẻ mặt mọi người xung quanh đều mang ý đồng cảm. Nhưng cho dù như vậy, cũng không ai dám nói cái gì.

Đường Thư Nghi không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, nàng nói: “La tiểu thư, ngươi ở La gia có sống tốt hay không, không phải do ta tạo ra. Những gì hôm nay ngươi gặp phải cũng không có liên quan gì đến ta, ta ngươi lúc trước không quen biết, không thân không quen, ngươi bây giờ không có chỗ để đi, nên đi tìm phụ thân ngươi, tìm người thân của ngươi, hà cớ gì đến đây ép ta chứ? Ta thật vô tội làm sao!”

“Ta… Ta ……” La Tiếu Nam không ngờ Đường Thư Nghi lại ăn nói hùng hồn như vậy, nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cúi đầu bật khóc.

Đường Thư Nghi cũng không để ý đến nàng ta nữa, xoay người đi vào phủ. Chuyện sau khi người của Kinh Triệu Doãn đến, Triệu quản gia sẽ xử lý.

Không thể không nói, năng lực làm việc của Triệu quản gia rất mạnh! Đường Thư Nghi trở về Thế An Uyển còn khen ngợi Triệu quản gia với Tiêu Hoài, cuối cùng nói: “Khi nào phải thưởng cho Triệu quản gia mới được.”

Tiêu Hoài nghe vậy mỉm cười: “Nàng giải quyết chuyện hôn sự của nhi tử hắn đã là phần thưởng lớn nhất rồi.”

Đường Thư Nghi nhớ tới chuyện giữa Triệu Lục – nhi tử của Triệu quản gia và Thuý Vân. Chỉ là nàng nói, “Nha đầu của ta không thể thành phần thưởng cho hắn được.”

Tiêu Hoài biết nàng đây là không nỡ, cũng không nói thêm gì nữa.

Ở cổng phủ, Kinh Triệu Doãn đích thân đi tới, nhìn thấy La Tiếu Nam quỳ trên mặt đất khóc, lại cảm thấy đau đầu một hồi. Đang yên lành đến phủ Định Quốc Công gây chuyện để làm gì, cho rằng Định Quốc Công phu nhân dễ nói chuyện?

Advertisement
';
Advertisement