Ba huynh muội thấy hai người thì thầm to nhỏ, trên mặt đều treo nụ cười rạng rỡ, cuối cùng cũng không phải lo lắng cho hai người họ nữa rồi. Chỉ là bọn họ vẫn luôn thắc mắc, trước kia cha bọn họ đã phạm phải lỗi sai gì?
Cả nhà náo nhiệt, vui vẻ hoà thuận ăn xong bữa tối, lại cùng nhau đánh mã điếu. Ba huynh muội ngồi một bên, Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi ngồi một bên. Ba huynh muội cũng không có ý kiến gì, phụ mẫu vừa hoà giải, mật ngọt một chút cũng là chuyện bình thường.
Chơi vài ván, Tiêu Ngọc Châu thua nhiều nhất, con bé không vui, bĩu môi nhìn Tiêu Hoài. Tiêu Hoài thấy vậy lập tức nói: “Con thua bao nhiêu, ngày mai cha bồi thường cho con gấp đôi.”
Tiêu Ngọc Châu vui vẻ, cười khúc khích. Tiêu Ngọc Minh thấy vậy nói: “Cha, con thì sao, con cũng thua.”
Tiêu Hoài trừng mắt nhìn hắn: “Thua thì tự lấy bạc của con.”
Tiêu Ngọc Minh: “……”
Đường Thư Nghi bọn họ cười ha ha.
Trời tối dần, lại đánh vài ván nữa liền kết thúc. Ba huynh muội đều trở về viện của mình nghỉ ngơi, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài cũng về tẩm thất, lấy y phục rồi vào tịnh phòng tắm rửa, tách nhau ra tắm. Tiêu Hoài muốn tắm cùng nhau, nhưng lại bị Đường Thư Nghi từ chối, tắm uyên ương gì đó, thỉnh thoảng làm một lần là được rồi.
“Phu thê tân hôn” nếu không có gì ngoài ý muốn, buổi tối tất nhiên sẽ quấn quýt lấy nhau. Phu thê hai người tắm rửa xong quay về tẩm thất, liền rất tự nhiên cùng nhau ngã xuống giường.
Mà vào lúc này, ở một góc nào đó trên bức tường cao vây quanh phủ Định Quốc Công, một hắc y nhân đeo mặt nạ đứng đó. Ánh mắt của hắn ta nhìn chằm chằm vào phủ Định Quốc Công, cảm thấy đã đến canh giờ, hắn ta chậm rãi đi đến bên tường, hai ba động tác liền trèo lên trên, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống, chui vào phía trong bức tường.
Hắn ta đã xem qua bản đồ địa hình của phủ Định Quốc Công, cũng biết từ khi Định Quốc Công hồi Kinh vẫn luôn sống ở thư phòng. Mà vị trí hiện tại của hắn ta là viện bên cạnh thư phòng Định Quốc Công.
Từ từ đứng thẳng đi đến cổng vòm nơi hai viện giao nhau, bước vào…..
Mà giờ khắc này, tuỳ tùng của Tiêu Hoài là Vu Dũng Chí đang đứng bên ngoài Thế An Uyển, có chút tiến thoái lưỡng nan. Hắn thấp giọng hỏi Thuý Trúc: “Chủ soái và phu nhân thật sự vừa tắm xong liền về phòng?”
“Đúng vậy, tắm xong chưa đến một khắc, huynh có chuyện gì sao?” Thuý Trúc hỏi.
Vu Dũng Chí gật đầu: “Chuyện rất quan trọng.”
Thuý Trúc liếc nhìn hướng tẩm thất, “Nếu huynh có chuyện gấp, tự mình đi gọi Quốc Công gia đi.”
Dù sao nàng ấy cũng sẽ không đi, biết rõ giờ mà bẩm báo thì chủ tử nhất định sẽ tức giận.
Vu Dũng Chí cũng liếc nhìn về hướng tẩm thất, sau đó hít sâu một hơi rồi đi tới, không dám đến quá gần, hắn đứng cách cửa sổ hơn hai mét rồi hét lên: “Chủ soái.”
“Phu thê tân hôn” trong phòng đang hứng thú, một tiếng hét này của Vu Dũng Chí, có thể tưởng tượng được làm người mất hứng đến nhường nào. Tiêu Hoài ôm lấy người đang ướt đẫm mồ hôi, vùi mặt vào n.g.ự.c nàng thở hổn hển, Đường Thư Nghi cũng ôm hắn thở hổn hển.
Một lúc sau, Tiêu Hoài nói: “Có chuyện gì?”
Hắn biết nếu không xảy ra chuyện lớn, Vu Dũng Chí sẽ không gọi hắn vào lúc này.
Vu Dũng Chí không nghe thấy sự khó chịu trong giọng nói của hắn, thở phào nhẹ nhõm lập tức nói: “Có thích khách vào phủ, đang ở thư phòng.”
Tiêu Hoài nghe xong, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm, hắn nói: “Ngươi đi ổn định trước đi, ta lập tức qua đó.”
“Vâng.”
Vu Dũng Chí lập tức rời đi, lúc này Tiêu Hoài cúi đầu mạnh mẽ hôn lên đôi môi của Đường Thư Nghi, nói: “Nàng nghỉ ngơi, ta đi giải quyết một chút việc.”
Đường Thư Nghi ngồi dậy cùng hắn, “Có thể là ai?”
Tiêu Hoài nhanh chóng mặc y phục vào, hừ lạnh một tiếng: “Ngoài Lý Thành Ý ra thì còn có ai nữa.”
Vẻ mặt Đường Thư Nghi mang theo lo lắng, Tiêu Hoài thấy vậy khẽ vuốt ve tóc mai của nàng, nói: “Đừng lo lắng, y không muốn vui vẻ ăn Tết, ta thành toàn cho y.”
Đường Thư Nghi gật đầu: “Ta không sao, chàng mau đi đi.”
Tiêu Hoài lại ôm lấy nàng, sau đó vừa khoác ngoại bào vừa đi ra ngoài. Một tùy tùng khác của hắn đã đợi sẵn ở bên ngoài, hai người họ cùng nhau sải bước đi về tiền viện.
Đến viện tử cách thư phòng không xa, Tiêu Hoài thấp giọng hỏi Vu Dũng Chí: “Tình hình bây giờ thế nào?”
Vu Dũng Chí đáp: “Nô tài phái người vẫn luôn tuần tra trong viện, hắn ta không có cơ hội ra tay, bây giờ đang đợi thời cơ.”
“Ở đâu?” Tiêu Hoài hỏi.
Vu Dũng Chí: “Nóc sương phòng phía Đông.”
Lúc trước buổi tối Tiêu Hoài ngủ ở sương phòng phía Đông, xem ra thám tử của Hoàng đế vẫn thăm dò được một số tin tức.
“Đi thôi.”
Tiêu Hoài nói rồi sải bước đi về phía viện thư phòng, sau khi bước vào, hắn đứng ở giữa sân, nhìn về nóc sương phòng phía Đông, sau đó hét lớn một tiếng: “Cút xuống đây!”
Chương Nguyên đang trốn trên nóc nhà nghe thấy tiếng hét này thì giật mình, hắn ta nhìn trái nhìn phải, liền thấy cách đó không xa có vài người đang đứng trên nóc nhà, hắn ta đã bị bao vây. Nhắm mắt lại, hắn ta biết hôm nay mình sẽ mất mạng ở chỗ này.
Đứng lên, hắn ta nhảy xuống, sau đó chắp tay về phía Tiêu Hoài, “Định Quốc Công.”
Tiêu Hoài duỗi tay sang một bên, Vu Dũng Chí lập tức đưa Yển Nguyệt trường đao qua, đồng thời thắp một ngọn nến cho vị thích khách này. Chủ soái nhà hắn làm được nửa chuyện lại bị gọi ra ngoài, không cần nghĩ cũng biết hoả khí lớn thế nào.
Giờ khắc này Tiêu Hoài quả thực đang tức giận không thôi, bởi vì trở thành Tiêu Hoài, hắn vốn định từ từ mưu tính, nhưng không ngờ Hoàng đế lại từng bước từng bước ép sát, hôm nay lại phái sát thủ tới làm hắn nhớ đến cái c.h.ế.t của chính mình.
Khi đó, hắn tận mắt chứng kiến người của Hoàng đế c.h.ặ.t x.á.c mình từng chút từng chút một, mối hận này ngút tận trời xanh.
Hắn vung trường đao c.h.é.m về phía Chương Nguyên, Chương Nguyên vội vàng vung trường kiếm nghênh đón. Đương một tiếng, Chương Nguyên chỉ cảm thấy tay mình bị chấn động đến mức vừa tê dại lại đau đớn. Nhưng hắn ta còn chưa kịp hoãn lại, nhát đao thứ hai của Tiêu Hoài đã c.h.é.m xuống, hắn ta vội vàng né tránh….
Chương Nguyên ngay từ đầu đã không phải là đối thủ của Tiêu Hoài, chưa kể Tiêu Hoài lúc này đang trong cơn cuồng giận, không đến mấy chiêu hắn ta liền bị Tiêu Hoài một đao c.h.é.m vào cổ, cả đầu bị c.h.é.m xuống dưới, lăn lông lốc về phía xa.