Cả đêm không ngủ, y cảm thấy đầu óc mơ hồ. Nhưng hôm nay là đêm giao thừa, còn có rất nhiều việc phải làm, y phải rời giường. Cẩn thận suy nghĩ, từ khi y bước lên vị trí Hoàng đế này, gần như không có một ngày nghỉ ngơi đầy đủ.
Tiên hoàng không vừa ý y, muốn để Tiêu Dao Vương làm Hoàng đế. Trong lòng y thở dài một hơi, y muốn tiên hoàng biết, y có thể làm tốt vị trí Hoàng đế này.
Thở ra một hơi dài, y ngồi dậy hét về phía bên ngoài, “Người đâu.”
Cửa bị đẩy ra, Tiêu Khang Thịnh bước nhanh vào, hành lễ nói: “Hoàng thượng.”
Hoàng đế ừm một tiếng, “Thay y phục đi.”
“Vâng.” Tiêu Khang Thịnh cẩn thận mặc y phục cho hắn, biểu cảm trên mặt rất ngưng trọng. Hai người chủ tớ nhiều năm, Hoàng đế rất rất hiểu rõ hắn, liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Khang Thịnh nhìn y muốn nói lại thôi, Hoàng đế thấy vậy đột nhiên cảm thấy đau đầu, y nói: “Nói!”
Tiêu Khang Thịnh vội vàng quỳ trên mặt đất, nói: “Định Quốc Công c.h.ặ.t đ.ầ.u Chương Nguyên, treo t.h.i t.h.ể và đầu lâu ở cổng thành, nói… nói…”
“Nói cái gì?” Hoàng đế tức giận gầm lên.
Tiêu Khang Thịnh bấm bụng nói: “Nói… Nói có kẻ xấu phái người hành thích hắn, hắn treo thích khách lên cổng thành, biểu thị… biểu thị răn đe.”
Hoàng đế chỉ cảm thấy m.á.u dồn lên đầu, khiến cả đầu y quay cuồng đau đớn, y đứng không vững ngã ngồi xuống giường, nhưng miệng vẫn không ngừng nói: “Tiêu Hoài nên chết, Tiêu Hoài nên chết…”
Tiêu Khang Thịnh quỳ xuống trước mặt y, dáng vẻ còn có chuyện muốn nói. Hoàng đế đè nén cơn đau trong đầu, thở ra một hơi dài, “Còn có chuyện gì nữa, nói ra hết cho ta.”
“Tối hôm qua… Có người đập phá biệt viện ở núi Tử Vân.”
“Tiêu Hoài!”
Hoàng đế hét lớn một tiếng, sau đó ngã xuống giường. Tiêu Khang Thịnh thấy vậy vội vàng hét ra bên ngoài: “Thái y, mau mời Thái y!”
Hỗn loạn một hồi, đầu Hoàng đế được châm cứu vài lần, mới từ từ tỉnh dậy. Quay đầu lại y nhìn thấy một người đứng bên giường, vẻ mặt nghiêm túc. Trong cơn mê man cảm thấy người này là tiên hoàng, y hoảng sợ, lập tức đứng dậy quỳ xuống, nước mắt chảy dài trên mặt: “Phụ hoàng, không phải nhi thần có ý g.i.ế.c Lục đệ, nhi thần sợ, nhi thần sợ!”
Hoàng đế nằm rạp ở trên giường, khóc không thành tiếng: “Phụ vương, nhi thần hối hận rồi, nhi thần không nên g.i.ế.c Lục đệ, nhi thần đêm không thể ngủ!”
“Hoàng thượng!” Người trước giường đột nhiên quỳ xuống, cả người run rẩy.
Giờ khắc này, đầu óc Hoàng đế đã minh mẫn hơn rất nhiều, y quỳ ở trên giường nhìn xuống, liền thấy một vị thái y đang quỳ trên mặt đất. Y thở ra một hơi dài, sau đó nói: “Tiêu Khang Thịnh.”
Tiêu Khang Thịnh nghe thấy thanh âm, vội vàng đi vào. Hắn đang đối phó với vài vị nương nương ở các cung. Lúc đi vào nhìn thấy thái y đang run rẩy quỳ trên mặt đất, vội vàng nói: “Hoàng thượng, ngài tỉnh rồi.”
Hoàng đế ừm một tiếng, sau đó chỉ vào vị ngự y quỳ trên mặt đất nói: “Lôi ra ngoài, giết.”
Thái y nằm liệt trên mặt đất, ông ta vừa nãy liền biết sẽ có kết quả này, nhưng vẫn không cam lòng, ông ta khóc lóc kêu lên: “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng!”
Hoàng đế nhìn ông ta, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Trẫm sẽ bồi thường cho người nhà ngươi.”
Thái y không dám khóc nữa, đi theo Tiêu Khang Thịnh ra ngoài. Hoàng đế ngồi phát ngốc trên giường, qua một lúc, y nhìn Tiêu Khang Thịnh đã trở lại nói: “Trẫm đã nói trong yến hội, muốn ban thưởng cho Định Quốc Công, ngươi mang phần thưởng qua đi. Thưởng Định Quốc Công một trăm mẫu đất, trăm lượng hoàng kim, những thứ khác ngươi xem rồi đưa qua.”
Tiêu Khang Thịnh: “……..”
Đây là lại muốn chơi trò gì! Vừa bị Đinh Quốc Công làm cho tức đến ngất, bây giờ lại ban thưởng cho hắn. Này là muốn nhận tội sao?
“Định Quốc Công phu nhân ngày hôm đó nói, thiên hạ có thể phế người nhưng lời nói không thể phá bỏ. Trẫm không thể để bọn họ cảm thấy trẫm nói lời không giữ lời.”
Tiêu Khang Thịnh: “……..”
Đã đến nước này rồi, gần như xe rách mặt, cho dù ngài có làm nhiều hơn nữa, Định Quốc Công cũng sẽ không nói ngài tốt. Nhưng hắn chỉ là một nô tài nghe mệnh là được rồi.
Lúc này, lại nghe Hoàng đế nói: “Ban thưởng cho Tiêu Hoài, để mọi người cảm thấy ân sủng của trẫm với Tiêu Hoài vẫn như cũ, bọn họ sẽ không đoán được chuyện thích khách là do trẫm làm.”
Tiêu Khang Thịnh lại không nói nên lời, với tình thế căng thẳng giữa ngài và Định Quốc Công, lại cộng thêm việc biệt viện núi Tử Vân bị đạp nát, người có tâm tuỳ tiện suy nghĩ một chút liền biết đã xảy ra chuyện gì. Ngài bây giờ làm như vậy, còn bị người ta cho là giấu đầu hở đuôi.
Nhưng lời này hắn chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, Hoàng đế sẽ không nghe hắn khuyên.
“Các vị nương nương đang đợi ở bên ngoài, Hoàng thượng ngài có muốn gặp các vị nương nương không?” Tiêu Khang Thịnh lại nói.
Hoàng đế xua tay, “Nói cho bọn họ trẫm muốn ở một mình, bảo bọn họ trở về đi.”
“Vâng.”
Tiêu Khang Thịnh trả lời một tiếng rồi đi ra ngoài, thấy các vị mương nương mỗi cung vẻ mặt đều mang vẻ lo lắng, ánh mắt tha thiết nhìn vào bên trong. Nhìn thấy hắn, Hoàng hậu và Viên phi vội vàng hỏi: “Hoàng thượng thế nào rồi?”
“Hoàng thượng đã tỉnh rồi, nhưng muốn yên tĩnh một mình, bảo các vị nương nương trở về trước.” Tiêu Khang Thịnh nói.
“Chúng ta không thể gặp mặt Hoàng thượng sao?” Vu tần nói, hiện tại nàng ta là phi tần được sủng ái nhất trong hậu cung.
Nhưng Tiêu Khang Thịnh vẫn sắc mặt bình tĩnh nói: “Hoàng thượng nói, ai cũng không gặp.”
“Được rồi, Hoàng thượng muốn yên tĩnh, chúng ta sẽ không tiện quấy rầy, trở về trước đi.”
Hoàng hậu vừa nói vừa quay người đi. Thật ra bây giờ nàng ta đang nghi ngờ, có phải Hoàng đế bệnh nặng sắp c.h.ế.t rồi không, nếu không tại sao lại g.i.ế.c thái y. Nếu như là như vậy, cần phải nhanh chóng hành động!