Đường Thư Nghi đồng ý sau kỳ thi xuân sẽ đến phủ Đường Quốc Công nói chuyện hôn sự, Tiêu Dịch Nguyên buông lỏng trái tim. Liên tục cảm ơn Đường Thư Nghi rồi mới rời đi.
“Nếu An Lạc không phải là cháu gái ruột của ta, ta nhất định sẽ dùng toàn tâm toàn lực hợp tác mối hôn sự này. Nhưng bây giờ chỉ có thể xem duyên phận của hai người bọn họ.” Đường Thư Nghi nói với Tiêu Hoài.
Con người là như vậy, đối mặt với cùng một việc, xuất phát điểm của lợi ích khác nhau, phương hướng nỗ lực đương nhiên cũng khác nhau. Giữa Tiêu Dịch Nguyên và Đường An Lạc, Đường Thư Nghi nhất định sẽ coi trọng lợi ích của Đường An Lạc hơn.
Tiêu Hoài đối với chuyện này biểu thị trầm mặc, mặc dù hắn cảm thấy Tiêu Dịch Nguyên và Đường An Lạc khá xứng đôi, nhưng hắn không định tham gia vào chuyện này, tất cả chỉ có thể phụ thuộc vào duyên phận của hai người.
Phủ Đoan thân vương.
Giai Ninh quận chúa nhận được tin tức, ba ngày sau là thọ đản năm mươi tuổi của mẹ chồng Tào thị, Tào thị là con dâu trưởng tất nhiên phải ra mặt chủ trì, nếu không sẽ không giữ được địa vị trong phủ.
Tào thị là vợ cả của Tôn Chính Thiếu Khanh – Nhậm Kiến Thụ, cũng xuất thân từ quan lại. Mà vị Nhậm Kiến Thụ này xuất thân cơ hàn, năm đó khoa thi hắn đậu nhị giáp, người cũng tuấn tú, được Tào thị khi ấy còn trong khuê các nhìn trúng.
Phụ thân Tào thị kiểm tra Nhậm Kiến Thụ, cảm thấy nhân phẩm và học vấn đều không tệ, liền đồng ý mối hôn sự này. Lúc mới bắt đầu, Tào thị và Nhậm Kiến Thụ vẫn sống cầm sắt hoà minh với nhau một thời gian, nhưng sau khi biểu muội của Nhậm Kiến Thụ đến, mọi thứ đều thay đổi.
Hóa ra, Nhậm Kiến Thụ và biểu muội Kỷ thị đã đính hôn khi từ nhỏ, vì Tào gia giúp đỡ hắn ta, Nhậm Kiến Thụ che giấu chuyện hắn ta đã định hôn ở quê nhà, thành hôn với Tào thị.
Kỷ thị cũng là người có thủ đoạn, tìm đến Thượng Kinh không khóc không nháo, chỉ nói chính mình không có chỗ để đi. Nàng ta càng như vậy, Nhậm Kiến Thụ càng cảm thấy mắc nợ nàng ta.
Mà Tào thị cũng chịu không chịu nổi cục tức này, sau khi biết thân phận của Kỷ thị, nhất quyết muốn Nhậm Kiến Thụ đuổi người đi. Nhậm Kiến Thụ không đồng ý, hai người cãi nhau lớn một trận, kết quả cuối cùng là Kỷ thị vẫn ở lại, làm thiếp cho Nhậm Kiến Thụ. Nhưng Kỷ thị kiếp này không thể có hài tử, đây là yêu cầu của Tào gia.
Sau này, Tào thị và Kỷ thị thường xuyên minh tranh ám đấu, Kỷ thị suýt bị người hại c.h.ế.t hai lần, tình hình cụ thể không biết có phải Tào thị ra tay hay không, dù sao bây giờ quan hệ giữa Tào thị và Nhậm Kiến Thụ như nước với lửa. Đồng thời vị trí của nàng ta ở Nhậm gia cũng đang bị đe doạ.
Những tin tức này đều do Lý Cảnh Hạo phái người tra được. Giai Ninh quận chúa nghe xong cũng không có một tia đồng tình nào với Tào thị này, không gặp được người yêu mình nàng ta thật sự rất đáng thương. Nhưng thân làm thê tử của người ta lại tư thông với nam tử khác, đáng bị người coi thường.
Nếu nàng ta hoà ly với Nhậm Kiến Thụ, sau đó qua lại với phụ vương của nàng, chỉ cần nàng ta không ảnh hưởng đến lợi ích của huynh muội bọn họ, nàng ấy sẽ không quan tâm. Nhưng bây giờ nàng ta còn không tính là một ngoại thất, thế mà dám duỗi tay vào trong phủ, vậy càng không thể nhịn được.
“Gửi thiếp thư cho Tào thị, nói ba ngày sau giờ Tỵ, ta và nàng ta gặp mặt ở Vân Lan Các.” Giai Ninh quận chúa nói với đại nha hoàn Xuân Khê ở bên cạnh: “Nếu nàng ta không thể đến hẹn đúng giờ, tự chịu hậu quả. Còn nữa, nếu như nàng ta nói chuyện ta hẹn nàng ta với phụ vương, cũng tự chịu hậu quả.”
Xuân Khê bước nhanh ra ngoài, không lâu sau liền đến Nhậm phủ. Gã canh cửa nghe nàng ấy nói là người của phủ Đoan thân vương, bị kinh ngạc một lúc. Nhậm Kiến Thụ là quan ngũ phẩm, cho dù có để hắn ta nhảy vài bậc, cũng không với tới phủ Đoan thân vương.
Gã sai vặt không dám chậm trễ, lập tức chạy nhanh vào phủ báo tin. Tào thị nghe nói nha hoàn của phủ Đoan thân vương muốn gặp nàng ta, lại càng chấn kinh hơn. Qua lại giữa nàng ta và Đoan thân vương tuyệt đối bí mật, hai người thường xuyên bí mật trao đổi thư từ, Đoan thân vương không thể nào ở thanh thiên bạch nhật, phái một nha hoàn đến tìm nàng ta.
Nếu không phải Đoan thân vương đến tìm nàng ta, vậy sẽ là ai?
Trái tim nàng ta hoảng loạn như cỏ dại trong cơn bão, phải hoãn lại một lúc nàng ta mới nói, “Mời người vào đây.”
Gã sai vặt xoay người định rời đi, nhưng Tào thị lập tức nói: “Hạnh Nhi, ngươi đi theo dẫn người tới đây.”
Hạnh Nhi là đại nha hoàn của nàng ta, biết chuyện giữa nàng ta và Đoan thân vương. Lúc này Hạnh Nhi cũng hoảng sợ không thôi, gật gật rồi đầu lập tức đi ra ngoài cùng gã sai vặt.
Nhìn thấy người, Hạnh Nhi vội vàng hành lễ nói: “Ngươi hầu hạ cho vị chủ nhân nào ở phủ Đoan thân vương?”
Xuân Khê nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, “Giai Ninh quận chúa có chuyện muốn nhờ ta thông báo cho phu nhân ngươi một tiếng.”
Hạnh Nhi vừa nghe thấy nàng ấy là nha hoàn của Giai Ninh quận chúa, đôi chân mềm nhũn muốn ngã xuống. Nàng ta nhanh chóng ổn định lại, có chút ngượng ngùng nói: “Mau vào đi.”
Xuân Khê ừm một tiếng, đi theo nàng ta vào viện của Tào thị. Thấy Tào thị thì tuỳ ý hành lễ một cái: “Giai Ninh quận chúa bảo nô tỳ đến nói chuyện với phu nhân một tiếng, ba ngày nữa muốn gặp phu nhân ở Vân Lan các.”
Ý của nàng ấy rất rõ ràng, Giai Ninh quận chúa thông báo muốn gặp mặt nàng ta, mà không phải gửi thiếp mời gặp mặt giữa các nữ quyến.