Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

Sau khi dùng bữa trưa ở Tạ phủ xong, một nhà Đường Thư Nghi mới hồi phủ. Sau khi về phủ, cả nhà bọn họ ngồi trong tiểu hoa sảnh ở Thế An Uyển trò chuyện với nhau.

Đường Thư Nghi hỏi Tiêu Hoài: “Đã lấy được bát tự của Tạ nhị tiểu thư chưa?”

Tiêu Hoài gật đầu: “Tạ lão gia đã đích thân đưa cho ta, ta cũng đã đưa bát tự của Ngọc Minh cho hắn.”

Khi bàn bạc chuyện hôn sự giữa hai đứa nhỏ đều là do Tiêu Hoài và Tạ lão gia ra mặt, chuyện này đủ để thấy rằng Tạ gia có bao nhiêu coi trọng đối với cuộc hôn sự này.

Đường Thư Nghi dặn dò: “Hai ngày nữa tới Sùng Quang Tự, chàng nói phương trượng xem bát tự của bọn chúng có hợp không.”

“Được.” Tiêu Hoài đồng ý.

“Đây là lễ vật mà Tạ nhị tiểu thư tặng cho con sao?” Đường Thư Nghi thấy Tiêu Ngọc Minh vẫn luôn cầm thưởng thức một thanh đoản kiếm, liền hỏi.

Tiêu Ngọc Minh gật đầu, Đường Thư Nghi lại hỏi: “Vậy con tạ lễ Tạ nhị tiểu thư cái gì?”

Tiêu Ngọc Minh nghe thế, mặt hắn hơi đỏ lên một chút, nhưng cuối cùng vẫn nói sự thật: “Cũng là một thanh đoản kiếm.”

Đường Thư Nghi quay đầu nhìn Tiêu Hoài, kết quả chàng dạy thế này à?

“Nó nói không biết Tạ nhị tiểu thư thích thứ gì, nên trước tiên tặng con bé một thanh đoản kiếm đã, sau đó mới hỏi xem Tạ nhị tiểu thư thích gì rồi mới tặng lễ vật mà con bé thích được.” Tiêu Hoài vội vàng giải thích.

Đường Thư Nghi quả thật thất hết chỗ nói: “Không biết cô nương nhà người ta thích gì thì tặng ngọc bội, vòng tay, cây trâm cũng được đi, làm sao mà có thể tặng đoản kiếm được!”

Tiêu Hoài thấy nàng sắp sửa tức giận, hắn vội vàng nhận sai: “Là ta sai, lát nữa ta sẽ dạy lại nó.”

Đường Thư Nghi trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, sau đó nhìn Tiêu Ngọc Minh hỏi: “Tạ nhị tiểu thư có biểu hiện mất hứng hay không?”

Tiêu Ngọc Minh lắc đầu, sau đó kể lại cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ, Đường Thư nghi nghe xong không nhịn được mà thầm vui mừng. Được rồi, sự tình cũng không đến nỗi không xong.

Tạ phủ.

Tạ nhị phu nhân cũng đang hỏi Tạ nhị tiểu thư về chuyện của nàng ấy với Tiêu Ngọc Minh như thế nào rồi, sau khi nghe thấy Tiêu Ngọc Minh tặng nàng ấy một thanh đoản kiếm, bà cũng vô cùng sửng sốt, sau đó lại nghe Tạ Hi Hoa nói: “Sau đó hắn thấy lễ vật tặng cho con như thế cũng không tốt lắm, cho nên hắn cầm ngọc bội của hắn đưa cho con, còn hỏi con có thích thứ gì không.” Tạ nhị tiểu thư nói xong thì nở một nụ cười, nhớ lại bộ dáng ngốc nghếch lúc ấy của Tiêu Ngọc Minh. Tạ nhị phu nhân cũng cười, bà ấy nói: “Là một đứa nhỏ thành thật, rất tốt.”

Tạ Hi Hoa nhớ đến lúc Tiêu Ngọc Minh nói sau này sẽ đối xử tốt với nàng ấy, trái tim lại đập nhanh vài nhịp, nàng ấy cũng biết hắn rất tốt.

“Gia gia con đã lấy được bát tự, ngày mai sẽ cho người đi xem bát tự.” Tạ nhị phu nhân lại nói. “Nếu bát tự không có vấn đề gì thì sẽ lập tức quyết định chuyện hôn nhân cho hai đứa con.”

Tạ Hi Hoa nằm sấp trên bàn, gật đầu. Tạ nhị phu nhân xoa đầu nàng ấy, nói: “Người kết thân với Định Quốc Công thế tử là Giai Ninh quận chúa, nương đã cho người hỏi thăm qua, tuy rằng quận chúa tâm cơ thủ đoạn không kém, nhưng thái độ làm người rộng rãi phóng khoáng, về sau hẳn là có thể sống chung hòa hợp. Nhưng nếu con không hợp với quận chúa thì cũng không cần phải sợ, đừng nói chỉ là một quận chúa, cho dù thân phận có là công chúa thì con cũng không kém bao nhiêu.”

Tạ Hi Hoa biết mẫu thân đang lo lắng cho nàng ấy, nàng ấy nghiêng người tựa vào mẫu thân: “Nương còn không biết con sao? Con sẽ không để mình chịu thiệt đâu.”

Tạ nhị phu nhân cười: “Đúng là phải như vậy, tuy chúng ta không hiếu thắng, nhưng cũng không được để người khác khi dễ. Nhưng người Định Quốc Công phu nhân chọn hẳn là sẽ không kém.”

Nói tới đây, bà ấy lại thở dài một tiếng: “Tuy rằng Định Quốc Công không có thiếp thất, nhưng không nhất định con của hắn cũng sẽ không nạp thiếp, con không cần phải quá cố chấp ở phương diện này.”

Chỉ cần là nam tử có chút tiền tài quyền thế thì đều có tam thê tứ thiếp. Chẳng qua Định Quốc Công là một ngoại lệ, không thể để nữ nhi của mình lại bận tâm vào mấy chuyện vụn vặt thế này, nếu không sau này con bé sẽ sống không tốt.

Tạ Hi Hoa nghe như thế, tuy trong lòng có chút không thoải mái, nhưng vẫn gật đầu: “Nương, người yên tâm, con hiểu mà.”

Tạ nhị phu nhân ôm nữ nhi vào lồng ngực, không hy vọng thì sẽ không có thất vọng.

Ngày thứ hai, Tiêu Hoài tự mình đi tới Sùng Quang Tự một chuyến, nhờ phương trượng xem bát tự của Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa, kết quả thượng giai. Kết quả của bên Tạ phủ cũng giống như vậy, là thượng giai.

Sau đó hai nhà bắt đầu thương nghị chuyện hôn sự, chọn ngày hoàng đạo tới Tạ gia cầu hôn. Đường Thư Nghi chuẩn bị lễ hỏi, tuy rằng không giống với lễ chuẩn bị cho Giai Ninh quận chúa, nhưng tổng giá trị vẫn như nhau, hai bên công bằng.

Sáng sớm ngày hôm đó, một đội ngũ hân hoan náo nhiệt đi ra từ Định Quốc Công phủ, thổi sáo đánh trống rền vang hướng tới Tạ phủ mà đi, dẫn tới không ít người tới vây xem. Trong lúc nhất thời, cả kinh thành đều biết Định Quốc Công phủ và Tạ gia làm lễ hỏi với nhau.

Tuy lúc trước cũng đã có chút suy đoán, nhưng hiện tại suy đoán trở thành sợ thật, mọi người vẫn vô cùng khiếp sợ. Định Quốc Công phủ và Tạ gia định thân sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến hướng gió trên triều đình, hay nói đúng hơn là trực tiếp ảnh hưởng đến sự tranh đấu giữa Tiêu Hoài và Hoàng đế, ai sẽ thắng, ai sẽ thua?

Trong cung, rất nhanh Hoàng đế đã biết tin tức này, y tức giận đến mức đập vỡ vài chén trà, sau đó đứng dậy đi tới chỗ Viên phi. Vừa nhìn thấy người, y đã nói: “Đẩy nhanh kế hoạch hơn đi.”

Viên phi cầm một ly trà đặt vào tay Hoàng đế, nàng ta cũng đã biết chuyện đám hỏi giữa Định Quốc Công phủ và Tạ gia, cho nên hiện tại tâm thần không yên. Rất rõ ràng, Định Quốc Công phủ đang ngày càng mạnh, Hoàng đế thật sự có thể đấu thắng Định Quốc Công sao?

Nếu đấu không lại, không chỉ nàng ta và con mình sẽ mất mạng, mà nói không chừng ngay cả Viên gia bọn họ cũng gặp nạn diệt môn.

Hoàng đế thất thần sắc nàng ta do sự, y híp mắt nhìn: “Như thế nào? Không dám sao?”

Viên phi lắc đầu: “Không phải, chỉ là nô tỳ đang nghĩ phải làm thế nào mới không để lại sơ hở.”

Hoàng đế hài lòng ừ một tiếng: “Cũng không nhất thiết phải làm quá hoàn hảo, ta chỉ muốn Tiêu Hoài có lý do tạo phản, bức vua thoái vị.”

“Vâng, nô tỳ đã biết.” Viên phi nói.

Advertisement
';
Advertisement