Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

Tiêu Hoài và Lý Cảnh Tập đứng dậy, ánh mắt Hoàng đế lại rơi vào trên người Lý Cảnh Tập. Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, dáng người cao thẳng dung mạo tuấn tú, ánh mắt thanh minh như ánh trăng sáng tỏ, nào có một tia hèn nhét như trước kia. Trái tim đột nhiên như bị bóp chặt lại.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để ý đến Lý Cảnh Tập, y nhìn Tiêu Hoài hỏi: “Tiêu ái khanh, đây là chuyện như thế nào?”

Tiêu Hoài nhìn Tứ hoàng tử đang tê liệt trên mặt đất, ôm quyền nói: “Hoàng thượng, hôm nay là tết Nguyên Tiêu, nữ nhi của thần ở đường phố tấp nập bị kẻ gian bắt đi, thần đuổi theo sau, phát hiện người bắt cóc nữ nhi của thần chính là Tứ hoàng tử. Hắn ta muốn dùng nữ nhi thần để uy h.i.ế.p thần, muốn thần giúp hắn ta ngồi lên Hoàng vị, còn nói với thần, hắn đã phái Đoàn Anh Hồng bức vua thoái vị rồi. Đoàn Anh Hồng là thuộc hạ của thần, nếu như Đoàn Anh Hồng thất bại, thần cũng sẽ phải cùng chịu tội.”

Tiêu Hoài hung tợn liếc nhìn Tứ hoàng tử, nói: “Thần lo lắng an nguy của Hoàng thượng, cũng tin Hoàng thượng anh minh, mới tóm lấy Tứ hoàng tử, sau đó mang binh cứu giá.”

“Không phải…. Không phải…” Tứ hoàng tử nằm liệt trên mặt đất, yếu ớt phủ nhận.

Hoàng đế đương nhiên không tin lời nói của Tiêu Hoài, y nhìn Đoàn Anh Hồng, muốn Đoàn Anh Hồng nói là do Tiêu Hoài chỉ thị. Đoàn Anh Hồng nhận lấy ánh mắt của y, nói: “Định Quốc Công nói….”

“Đoàn Anh Hồng,” Tiêu Hoài ngắt lời hắn ta, “Ngươi là một tay ta đề bạt, những năm qua ta không bạc đãi ngươi, cho dù là nhi tử của ngươi ta cũng cố hết sức bồi dưỡng, không ngờ tới ta lại nuôi ra một thứ lòng lang dạ sói như vậy.”

Đoàn Anh Hồng nghe hắn nhắc đến nhi tử mình, trái tim thắt chặt lại, lúc này ngoài ngự thư phòng truyền đến một giọng nói, “Cha người không thể chấp mê bất ngộ nữa, chủ soái đối xử với người và nhà chúng ta tốt như vậy, tại sao người lại có thể làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như thế?”

Đoàn Anh Hồng quay đầu lại nhìn, liền thấy nhi tử mình đang đứng ở cửa ngự thư phòng, hai vị tướng đắc lực của Tiêu Hoài đứng bên cạnh. Còn có gì mà không hiểu, nhi tử và gia đình hắn ta bây giờ chắc chắn đang nằm trong tay Tiêu Hoài.

Lúc này hắn ta mới hiểu được, Tiêu Hoài có lẽ đã biết hắn ta bị Hoàng đế mua chuộc từ lâu, nếu không người nhà mà hắn ta đã chuyển đi từ sớm sẽ không rơi vào tay Tiêu Hoài.

“Đoàn Anh Hồng, ngươi tốt nhất thành thật thừa nhận đi.”

Giọng nói của Tiêu Hoài truyền đến, Đoàn Anh Hồng quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt mang theo ý cầu xin, nhưng Tiêu Hoài thần sắc bình tĩnh nhìn hắn ta, không cho một chút ám thị. Hắn ta hiểu, nếu không làm theo suy nghĩ của Tiêu Hoài, người nhà nhi tử của hắn ta có lẽ còn có cơ hội sống sót, nếu không…..

“Ta thừa nhận, hôm nay chính là Tứ hoàng tử phái ta bức vua thoái vị.”

“Ngươi…. Ngươi đánh rắm.” Tứ hoàng tử chịu đựng cơn đau ở thân dưới, đứng dậy chỉ vào Đoàn Anh Hồng nói: “Phụ hoàng, Anh Hồng này là do Tiêu Hoài phái tới, bọn họ đang diễn kịch.”

“Hoàng thượng, thần còn có chuyện cần bẩm báo.” Tiêu Hoài tiến lên một bước, liếc nhìn Tứ hoàng tử, nói: “Viên phi có tư tình với Thái sư.”

“Ngươi ngậm m.á.u phun người.” Tứ hoàng tử gầm lên một tiếng, nhưng Tiêu Hoài bình đạm nói: “Thần có chứng cứ.”

Nói xong liền nói về phía cửa: “Đưa người lên.”

Một lúc sau, Thái sư đầu tóc bạc phơ bị đẩy vào trong.

Đầu Hoàng đế càng lúc càng choáng váng, ngay cả ánh mắt cũng có chút mờ mịt, cơn tức bị nghẹn trong lòng không tài nào thoát ra được. Thân thể y lắc lư, Tiêu Khang Thịnh vội vàng dìu y ngồi xuống ghế. Tiêu Hoài thấy vậy khóe môi bất giác cong lên.

“Thần….. Thần có tội.” Thái sư quỳ xuống trước mặt Hoàng đế nói.

Hoàng đế nhắm mắt lại, để đầu óc của mình thanh tỉnh hơn một chút, nhìn xuống Thái sư đang quỳ trên mặt đất nói: “Ngươi và Viên phi thật sự có…” tư thông.

Hai từ kia y không nói ra được, y thế nào cũng không ngờ tới trong hậu cung của mình lại có hai vị phi tử tư thông với người khác.

Thái sư dập đầu xuống đất, “Hoàng thượng, thần và Viên phi là.. là quen biết trước khi nàng ấy tiến cung, sau khi nàng ấy tiến cung, chúng ta không hề có…”

“Hừ,” Giọng nói của Tiêu Hoài vang lên, “Thái sư, năm đó ngươi muốn hoà ly với vợ cả là vì ai? Các ngươi nếu như chỉ là quen biết, tại sao ngươi lại vì nàng ta mà hoà ly với vợ cả?”

Thái sư run rẩy quỳ trên mặt đất, không cách nào phản bác lại, Tiêu Hoài lại nói: “Vì sao Thái sư lại cố hết sức ủng hộ Tứ hoàng tử? Mấy ngày trước Viên phi trở về nhà, các ngươi gặp mặt xong nói những gì, làm những gì?”

Thái phi quỳ trên mặt đất người run như cầy sấy, Tiêu Hoài lại nói: “Hôm đó Viên phi cũng mời phu nhân của thần tới Viên gia, phu nhân thần nói, Viên phi đang ăn lại ra ngoài, lúc về thay y phục mới, ha ha…..”

Hai tiếng ha ha phía sau của hắn mang một ý nghĩa khó tả, Hoàng thượng nhìn Thái sư bằng ánh mắt nhuốm đầy sát ý. Lúc này, Thái sư ngẩng đầu lên nhìn Hoàng đế nói: “Hoàng thượng, thần… thần mặc dù ái mộ Viên phi, nhưng thần chưa cùng nàng ấy có… tiếp xúc thân thể, thần lấy cái c.h.ế.t chứng minh.”

Vừa nói ông ta vừa đứng dậy giật lấy thanh trường kiếm trong tay Lý Cảnh Tập, đ.â.m vào bụng. Chỉ nghe thật phụt một tiếng, m.á.u tươi phun ra, không nghiêng không lệch b.ắ.n hết lên người Hoàng đế. Hoàng đế kinh sợ đến mức muốn đứng dậy, nhưng nhìn thấy Tiêu Hoài, trong lòng cố nén sự hoảng loạn mà ngồi yên.

Advertisement
';
Advertisement