Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

Ngô Tĩnh Xu ái mộ Tiêu Ngọc Thần, kiếp trước Ngô Tĩnh Xu và Phùng thị hợp mưu cướp đoạt hôn sự của nàng, chỉ là thành công. Lúc ấy nếu biết gả cho Tiêu Ngọc Thần sẽ phải trải qua những ngày tháng như vậy, nàng ta chắc chắn sẽ thuận nước đẩy thuyền, để bọn họ đoạt lấy hôn sự này. Nhưng kiếp này, nàng ta có thể thành toàn cho bọn họ a.

Sắc mặt Ngô phu nhân cứng đờ một lúc, nhưng bà ta đã lập tức tươi cười kéo tay Ngô Tĩnh Vân nói: “Con là hài tử rất hiểu chuyện, Hầu phu nhân chắc chắn sẽ thích con.”

Ngô Tĩnh Vân lại cười ngượng ngùng. Nàng ta chọn nguyên liệu, yêu cầu kiểu dáng xong xuôi thì không muốn ở đó nữa, lấy cớ thân mình không thoải mái rời đi, lười diễn kịch với Phùng thị, quá mệt mỏi.

Nàng ta vừa đi, Ngô Tĩnh Xu đã bổ nhào vào ngực Ngô phu nhân, nước mắt lưng tròng nói: “Nương, ngài nhất định phải giúp nữ nhi.”

Ngô phu nhân ôm nàng ta, nhẹ nhàng vỗ lưng, ánh mắt thâm sâu nhìn ra ngoài cửa. Kế thất khó làm, rõ ràng là chính thất được cưới hỏi đàng hoàng nhưng lại phải khuất phục dưới tay một người đã chết.

Mỗi năm đều phải dâng hương cho người c.h.ế.t kia, còn phải gọi một tiếng tỷ tỷ. Cho dù chết cũng không thể cùng phu quân hợp táng, phu quân phải chôn cùng với nguyên phối, đây là quy củ. Hơn nữa ấn theo quy củ, có một số chuyện, nữ nhi của bà ta đều bị nữ nhi của nguyên phối áp một đầu, bởi vì người ta là đích tiểu thư con đích mẫu.

Lại nghĩ đến địa vị và phú quý của phủ Vĩnh Ninh hầu và dung mạo như ngọc của Tiêu Ngọc Thần, Ngô phu nhân hạ quyết tâm.

Bà ta nói: “Yên tâm, nương chắc chắn sẽ giúp con.”

Nữ nhi của bà ta phải có được thứ tốt nhất.

Hôm sau là ngày nghỉ cuối tuần, Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh không cần đi học, Đường Thư Nghi cũng để Tiêu Ngọc Thần nghỉ ngơi một ngày. Ăn sáng xong, nàng sai người đến nhà kho lấy một ít nguyên liệu, bảo ba huynh muội chọn lựa để may y phục cho bọn họ.

Tiêu Ngọc Minh chẳng thèm để ý mấy chuyện ăn mặc này, tùy ý xua tay nói: “Con mặc cái gì cũng được, nương ngài cứ tùy tiện. Con có hẹn với bằng hữu, đi trước đây.”

Hắn xoay người muốn đi.

“Đứng lại.” Đường Thư Nghi lên tiếng cản người: “Muốn làm y phục cho con thì cũng phải đo kích cỡ. Hôm nay là ngày nghỉ, con có chuyện gì quan trọng?”

Tiêu Ngọc Minh nhìn Đường Thư Nghi cười hắc hắc, sau đó lại nói với Thúy Vân: “Mau đo kích cỡ giúp ta.” Bộ dáng chẳng biết xấu hổ.

Thúy Vân mỉm cười nhìn Đường Thư Nghi, thấy nàng gật đầu mới cầm thước dây đo cho hắn. Đường Thư Nghi cầm một khúc vải màu trắng ngà ướm lên người hắn, Tiêu Ngọc Minh thấy thế vội vàng xua tay nói: “Không muốn, con không muốn màu trắng, quá yểu điệu lại còn dễ dơ. Màu đen, con muốn màu đen.”

Đường Thư Nghi: “… Không phải con nói cái gì cũng được sao?”

Tiêu Ngọc Minh không nói.

Đường Thư Nghi để khúc vải trắng kia lại, được rồi, da hắn hơi ngăm, quả thật không hợp mặc màu trắng. Nàng lại chọn một khúc vải màu lục đậm, ướm lên người hắn, lại hỏi: “Con hẹn ai?”

“Là đám Tề Nhị, Nghiêm Ngũ.” Tiêu Ngọc Minh cúi đầu nhìn khúc vải dệt màu lục kia không nói gì. Màu đậm không sợ dơ, có lăn lộn đánh nhau với người ta cũng không thấy được.

Đường Thư Nghi không biết Tề Nhị và Nghiêm Ngũ trong miệng hắn là ai, bèn hỏi: “Là hài tử nhà nào?”

Tiêu Ngọc Minh thuận miệng đáp: “Cha Tề Nhị là Hộ bộ Thượng thư Tề Lương Sinh, Nghiêm Ngũ là người của phủ Nam Lăng bá.”

Đường Thư Nghi lại ướm một khúc vải màu xanh đen lên người hắn, hỏi tiếp: “Các con đi đâu, làm gì?”

Tiêu Ngọc Minh: “Đến trại ngựa của Nghiêm Ngũ cưỡi ngựa.”

Đường Thư Nghi ừ một tiếng, không hỏi gì thêm, lại cầm mấy khúc vải khác ướm ướm, chờ Thúy Vân đo xong kích cỡ bèn thả người đi.

Advertisement
';
Advertisement