Hoàng đế nói: “Tiên hoàng làm sao tin tưởng trẫm chứ? Tiên hoàng cũng để lại di chỉ cho Lục đệ, chắc chắn nói nếu như trẫm làm sai chuyện gì, lão Lục có thể phế trẫm. Tiêu ái khanh ngươi nói, trong tay hắn có di chỉ như vậy, trẫm làm sao có thể để hắn sống?”
“Làm sao ngươi biết tiên hoàng để lại di chỉ cho hắn?” Tiêu Hoài hỏi.
“Tuỳ tiện suy nghĩ một chút liền biết!” Hoàng đế hợp tình hợp lý nói.
Tiêu Hoài đột nhiên nở nụ cười: “Ngươi chẳng qua chỉ là muốn tìm lý do để mình g.i.ế.c hắn mà thôi.”
Hoàng đế ngồi đó không lên tiếng, thật ra y thật sự nghi ngờ tiên hoàng để lại di chỉ cho Lý Thừa Duẫn.
Tiêu Hoài không muốn nói chuyện nhiều với y, nói: “Ngươi tự mình viết chiếu nhận tội, hay để ta viết.”
Hoàng đế nhìn hắn, siết c.h.ặ.t t.a.y lại, “Tại sao ngươi lại không chịu buông tha cho trẫm? Ta đồng ý với ngươi để Tiểu Thất kế vị, đồng ý cho ngươi kim bài miễn tử…”
Lúc này, Tiêu Hoài đột nhiên đứng dậy, đi đến bên giường, vươn tay ra khẽ dùng lực túm cổ Hoàng đế, Hoàng đế hô hấp khó khăn, giãy dụa muốn tóm lấy tay hắn, nhưng y nào có sức mà giãy giụa.
“Bởi vì ta là Lý – Thừa – Duẫn.” Bàn tay tóm lấy Hoàng đế của Tiêu Hoài siết chặt lại một chút, nói: “Ngươi g.i.ế.c ta như thế nào, ngươi quên rồi sao?”
Hoàng đế kinh hãi nhìn hắn, như thể tin tưởng lại dường như không tin nổi.
“Ta tận mắt chứng kiến, người ngươi phái tới, c.h.ặ.t x.á.c ta thành từng mảnh từng mảnh một, sau đó ném vào đất hoang.” Tiêu Hoài lạnh lùng nhìn Hoàng đế: “Ngươi đối xử với ta như vậy, ngươi nói ta làm sao có thể buông tha ngươi?”
“Không… không…” Hoàng đế cả người run rẩy, muốn giải thích nhưng lại bị kẹt ở cổ, nói không ra một câu hoàn chỉnh.
Tiêu Hoài không muốn nghe lời giải thích của y, nói: “Giết ngươi làm bẩn tay ta, ngươi tự viết chiếu nhận sai, sau đó tự sát đi.”
Hắn buông tay ra, Hoàng đế ngã quỵ xuống giường. Ho một trận dữ dội, y cố nâng người lên, nhìn Tiêu Hoài nói: “Đáng lẽ ta nên đoán ra từ sớm, có vài lần ta luôn cảm thấy ngươi giống Lục đệ.”
Tiêu Hoài cười lạnh, Hoàng đế quỳ trên giường, lại bắt đầu khóc lóc: “Lục đệ, ta thật sự không cố ý g.i.ế.c ngươi, ngươi có di chỉ của phụ hoàng, ta sợ, ta sợ……”
Tiêu Hoài không còn kiên nhẫn, lấy ra một tờ giấy bút ném đến trước mặt Hoàng đế, “Viết!”
Hoàng đế đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, “Hóa ra con người sau khi c.h.ế.t thực sự có linh hồn, ta… ta viết, ta bồi tội với tiên hoàng, ta bồi tội với tiên hoàng…”
Y cầm bút lên, đôi mắt rơi lệ mà viết xuống những chuyện mà y đã làm trong bóng tối, những chuyện đáng khinh thường trong những năm qua, bao gồm cả với Tiêu Hoài, bao gồm cả việc g.i.ế.c Tiêu Dao Vương và những chuyện khác.
Viết xong, y đưa chiếu chận tội cho Tiêu Hoài: “Sau khi c.h.ế.t ta c.h.ế.t sẽ gặp phụ hoàng sao?”
Tiêu Hoài: “Ngươi muốn gặp không?”
Hoàng đế lắc đầu, “Không… Không, ta không muốn gặp ngài ấy, ta không gặp.”
“Ngươi lên đường đi.”
Tiêu Hoài ném một lọ sứ cho Hoàng đế, Hoàng đế run rẩy nhặt chai lên, mở ra, lại ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Hoài, sau đó ngẩng đầu đổ hết chất lỏng bên trong vào miệng. Không lâu sau, y liền không còn hô hấp.
Tiêu Hoài cầm chiếu nhận tội bước ra khỏi cửa, lớn tiếng nói: “Hoàng đế Lý Thừa Ý, có tội với Đại Càn, viết chiếu nhận tội, tự sát!”
Hoàng đế đã chết, dưới tình huống bình thường, hẳn là phải xử lý hậu sự của Hoàng đế, cùng với đó là lập tân Hoàng. Nhưng sau khi Hoàng đế Lý Thừa Ý qua đời, chuyện lớn nhất chính là sự ảnh hưởng của chiếu nhận tội của y.
Tất nhiên Tiêu Hoài muốn chiêu cáo thiên hạ về tội ác của Hoàng đế, khiến cho dân chúng Đại Càn đều biết những chuyện này. Hắn cho người sao chép chiếu nhận tội của y, sau đó dán khắp những nơi đông đúc trong kinh thành, chuyện này khiến nơi nơi vỡ òa.
Dân chúng bình thường không biết lúc trước Hoàng đế có ý đồ g.i.ế.c c.h.ế.t Tiêu Hoài, hiện tại đều đã biết, tất cả mọi người đều vô cùng phẫn nộ. Trong lòng của dân chúng Đại Càn, Tiêu Hoài là chiến thần, là vị thần bảo hộ cuộc sống của bọn họ.
Không ít dân chúng tụ tập trước Hoàng cung, hô to không được hạ táng Hoàng đế ở trong Hoàng lăng, y không xứng là một Hoàng đế.
Khi nhìn thấy trên chiếu nhận tội viết rằng Hoàng đế không những g.i.ế.c c.h.ế.t Tiêu Dao Vương mà còn băm thây vạn đoạn, các đại thần làm quan trong triều đều khiếp sợ không thôi. Thật ra lúc trước đã có không ít đại thần đoán ra Tiêu Dao Vương đã bị Hoàng đế g.i.ế.c chết, nhưng không ai nghĩ rằng sau khi y g.i.ế.c người rồi lại còn cho băm thây. Đây là biến thái đến cỡ nào chứ!
Không ít đại thần cũng cho rằng, một Hoàng đế như thế không nên cho nhập táng Hoàng lăng.
Thật ra chuyện mà các đại thần chân chính quan tâm không phải là Hoàng đế được hạ táng ở nơi nào, bọn họ càng quan tâm đến chuyện tân Hoàng kế vị hơn. Tuy rằng đại bộ phần triều thần đều cho rằng chuyện Khang thân vương kế vị đã là ván đã đóng thuyền, nhưng có một vài người không cho là vậy, giống như Hoàng hậu.
Giờ phút này, bà ta đang ngồi ở trước mặt Tam hoàng tử và Tam hoàng tử phi, nói: “Hoàng thượng băng hà, con là người kế vị hợp pháp nhất.”
Tam hoàng tử “bùm” một tiếng, quỳ gối trên mặt đất: “Mẫu hậu, nhi thần vô năng, nhi thần không đảm đương nổi vị trí Hoàng đế.”
“Phế vật!” Hoàng hậu bật dậy, chỉ tay vào Tam hoàng tử nói. “Lão thất kia là con thừa tự nhận từ bên ngoài, hắn có tư cách gì để kế thừa ngôi vị Hoàng đế?”
“Nhưng phía sau hắn còn có Định Quốc Công, bây giờ còn không phải là Định Quốc Công muốn cho ai làm Hoàng đế thì người đó sẽ là Hoàng đế sao?” Tam hoàng tử run rẩy nói.
Hắn ta là kẻ nhát gan yếu đuối, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Lúc trước ở trên triều, hắn ta đã từng đấu với Lý Cảnh Tập một lần, sau khi trở về, hắn ta nhận thức rõ ràng bản thân không có tố chất của một Hoàng đế. Hơn nữa Lý Cảnh Tập còn có Định Quốc Công hỗ trợ, hiện tại hắn ta mà còn muốn đi tranh giành ngôi vị Hoàng đế thì đó là đi tìm chết.
“Ba!”
Hoàng hậu tức giận đến mức ném một cái chén về phía Tâm hoàng tử. Chén vỡ vụn, mảnh nhỏ văng lên mặt Tam hoàng tử, m.á.u bắt đầu chảy xuống, nhưng Hoàng hậu làm như không thấy, chỉ nói: “Chuyện này không phải do ngươi quyết định. Ngôi vị Hoàng đế này, ngươi tranh thì tranh, không muốn tranh cũng phải tranh.”
Nàng ta đứng dậy, phất tay áo rời đi. Tam hoàng tử phi đi qua nâng Tam hoàng tử dậy: “Điện hạ, chúng ta trở về trước đi.”
Tam hoàng tử gật đầu, phu thê hai người dìu nhau ra khỏi Hoàng cung. Ngồi trên xe ngựa trở về vương phủ, Tam hoàng tử nhìn Tam hoàng tử phi, hỏi. “Bây giờ phải làm sao đây? Nếu bọn họ dùng danh hiệu của ta để đi giành lấy ngôi vị Hoàng đế thì phải làm gì đây?”
Tam hoàng tử phi nắm lấy tay hắn ta, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ta đi cầu xin Định Quốc Công phu nhân đi.”
“Liệu có được không?” Tam hoàng tử nhớ đến lúc trước, Hoàng hậu đã từng đề nghị Định Quốc Công gả nữ nhi mà họ sủng ái nhất làm vương phi của hắn ta, nên trong lòng vô cùng chột dạ.
Hắn ta nghĩ đến chuyện này, tất nhiên Tam hoàng tử phi cũng sẽ nghĩ tới. Nhưng nàng ấy vẫn hít một hơi thật sâu, nói: “Ít nhất để cho Định Quốc Công và Khang thân vương biết người không có ý nghĩ muốn tranh ngôi vị Hoàng đế.”
Hốc mắt Tam hoàng tử ẩm ướt, hắn ta nhẹ nhàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Tam hoàng tử phi, nói: “Ta… Sau khi chuyện này trôi qua, chúng ta hãy cùng nhau sống thật tốt.”
Tam hoàng tử phi nở nụ cười nhìn hắn ta: “Thiếp thân biết, trong lòng điện hạ có thần thiếp và hài tử.”