Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

Đi tới, hắn hành lễ với Tiêu Hoài đầu tiên, sau đó là Lý Cảnh Tập, tư thái phải nói là thấp đến mức không thể thấp hơn. Tiêu Hoài đã biết chuyện giữa Đường Thư Nghi và Tam hoàng tử phi, hiện tại nhìn thấy Tam hoàng tử như thế, đương nhiên hắn không thấy kỳ lạ.

Sau khi hành lễ, Tam hoàng tử tự giác ngồi ở bên người Lý Cảnh Tập. Tiêu Hoài bọn họ đang thương nghị chuyện hậu sự của Hoàng đế, Tam hoàng tử an vị lắng nghe ở bên cạnh.

Kết quả mà mấy người Tiêu Hoài thương nghị được chính là ngày mai sẽ lập tức tuyên bố cho Lý Cảnh Tập kế vị, sau khi lễ tang của Hoàng đế kết thúc sẽ tổ chức đại điển đăng cơ. Về phần Hoàng đế có được hạ táng ở trong Hoàng lăng hay không, kết quả bọn họ thảo luận chính là… Không!

“Vậy còn Hoàng hậu nương nương bây giờ thì nên sắp xếp như thế nào?” Một vị đại thần hỏi.

Lý Cảnh Tập nghe xong, hắn suy nghĩ, chớp mắt một cái, nói: “Hoàng đế đã là phế đế, vậy Hoàng hậu tất nhiên cũng là phế hậu. Sau này tìm một nơi thanh tịnh cho bà ta qua đó đi.”

Nếu hắn đã nói như vậy, các đại thần khác tự nhiên không có dị nghị, mọi chuyện đã được quyết định như vậy.

Bên Hoàng hậu khi nghe được tin tức này đã tức giận đến mức suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Bà ta chạy đến trước mặt Tiêu Hoài và Lý Cảnh Tập mắng to, nhưng rất nhanh đã bị người kéo đi. Tam hoàng tử thấy thế, thầm thấy vô cùng may mắn khi mình sớm đưa ra lựa chọn, nếu không nói không chừng bản thân sẽ chẳng còn mạng nữa.

Một trò khôi hài như thế lập tức trôi qua, Hoàng hậu bị “đưa” về cung của bà ta. Vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, Lương quý phi đã tới. Hoàng hậu đoan trang ngồi ở chủ vị, cười lạnh nói: “Muốn xem bộ dáng bị chê cười của ta, trước tiên vẫn nên nghĩ đến đường lui của chính mình đi. Hoàng đế là phế đế, ta là phế hậu, vậy ngươi là cái gì?”

Trên mặt Lương quý phu lộ vẻ tươi cười: “Hoàng đế đã chết, ta vô cùng vui vẻ, nhìn thấy ngươi như vậy, ta lại càng vui vẻ. Ta ấy à, đến đây chính là để cho ngươi biết, hiện tại ta vui sướng đến cỡ nào.”

Hoàng hậu cắn răng: “Phải để cho Hoàng đế nhìn thấy gương mặt hiện tại của ngươi, thật uổng công y cảm thấy ngươi là người duy nhất đối xử thật tình với y.”

“Ha ha ha ha…” Lương quý phi nở nụ cười, sau đó nói. “Thật sự là cười c.h.ế.t ta, ta còn chẳng tin lời y nói, vậy mà ngươi lại tin.”

Hoàng hậu cắn chặt răng không nói lời nào, Lương quý phi đã đi đến bên người bà ta, nói vào bên tai bà ta” “Nói cho ngươi biết một chuyện…”

Hoàng hậu nghe xong hừ một tiếng: “Ta còn tưởng ngươi biết nhược điểm nào đó của Định Quốc Công đấy.”

Lương quý phi trở lại ghế, ngồi xuống: “Hiện tại có cách khiến bọn họ khó chịu, không phải trong lòng ngươi cũng sẽ sung sướng sao!”

Hoàng hậu lại hừ lạnh một tiếng, quả thật, chỉ cần khiến cho một nhà Định Quốc Công không thoải mái, bà ta lập tức vui vẻ.

Đường Thư Nghi không biết có người đang muốn tính toán nàng, nàng đang nói chuyện phiếm cùng Tiêu Ngọc Châu: “Nương với phụ thân con đã thương lượng với nhau, chờ sau khi đại ca và nhị ca con thành hôn, hai người chúng ta sẽ đưa con đi du ngoạn khắp nơi.”

Tiêu Ngọc Châu vừa nghe thấy thế, ánh mắt lập tức sáng rỡ. Con bé lôi kéo cánh tay Đường Thư Nghi, hỏi: “Thật sao? Chúng ta sẽ đi nơi nào?”

Đường Thư Nghi thấy con bé vui vẻ như vậy, nàng nở nụ cười: “Con muốn đi chỗ nào?”

“Chỉ cần có thể ra ngoài đi chơi thì đi chỗ nào cũng được.”

Đường Thư nghi nhéo nhéo chiếc mũi nhỏ của con bé: “Đến lúc đó con cũng đừng có nhớ nhà, nhớ đến người nào đó.”

Tiêu Ngọc Châu đỏ mặt, cúi đầu nói: “Chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc được đi du ngoạn.”

Đường Thư Nghi ha ha nở nụ cười, sau đó nàng nắm lấy bả vai Tiêu Ngọc Châu, nói vài lời với thái độ thành khẩn: “Về sau, Cảnh Tập kế vị sẽ là Hoàng đế, hiện tại con và hắn có thể vui vẻ ở cùng nhau, nhưng hai người các con còn phải ở bên nhau cả đời, rất khó. Nương muốn mang con ra ngoài đi du ngoạn vài năm chính là để khảo nghiệm hắn, cũng là để cho con có nhiều trải nghiệm hơn.”

Tiêu Ngọc Châu nặng nề gật đầu: “Con hiểu, đầu óc con rất thanh tỉnh.”

Đường Thư Nghi lại cười ha ha: “Con còn mạnh mẽ hơn đại ca con.”

Đêm nay Tiêu Hoài không trở về nên Tiêu Ngọc Châu cũng không đi, Đường Thư Nghi chiều ý con bé. Sau khi tắm rửa xong, mẫu nữ hai người nằm ngủ với nhau, nói chuyện phiếm, trời vào khuya mới nhắm mắt lại ngủ.

Nửa đêm Tiêu Hoài quay về, ngựa quen đường cũ đi về phía phòng ngủ của Đường Thư Nghi, nhưng còn chưa tới cửa đã bị Thúy Vân cản lại: “Quốc công gia, hôm nay tiểu thư và phu nhân ngủ với nhau.”

Tiêu Hoài sửng sốt, đứng ở cửa một hồi lâu mới xoay người đi tới thư phòng. Sáng sớm ngày thứ hai, hắn lại dậy sớm rời giường vào triều, hôm nay lại là một ngày khó khăn với hắn.

Sau khi Đường Thư Nghi rời giường, Thúy Vân mới nhỏ giọng nói với nàng chuyện tối hôm qua Tiêu Hoài trở về. Đường Thư Nghi nghe cong không nhịn được mà nở nụ cười, nghĩ đến tối qua chắc chắn hắn vô cùng buồn bực.

Bên kia, chuyện Lý Cảnh Tập kế vị coi như thuận lợi, chỉ có chuyện tuyên bố Hoàng hậu và phi tần của Hoàng đế đều phải chuyển ra khỏi hoàng cung đã bị một ít đại thần phản đối, đặc biệt là nhà mẹ để Ngô gia của Hoàng hậu. Nhưng dưới sự trấn áp của tiêu Hoài và vài vị đại thần quan trọng trong triều, những người đó cũng không còn nói gì nữa.

Sau đó là lễ tang của Hoàng đế. Tuy rằng là phế đế, tuy rằng không được hạ táng vào Hoàng lăng, nhưng nghi thức cần có vẫn phải có. Hơn nữa Lý Cảnh Tập còn chưa chính thức đăng cơ, bên Tiêu Hoài vẫn không dám thả lỏng. Cho đến khi lễ tang của Hoàng đế kết thúc, Tiêu Hoài mới quay về nhà, phía sau còn có người sắp đăng cơ Lý Cảnh Tập đi theo.

Advertisement
';
Advertisement